TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)
TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

Monday 4 December 2017

Cung Thánh nhà thờ St. Columban làm sân khấu thâu DVD Gloria 3




Nhà thờ không phải là siêu thị



 
 


Published on Nov 24, 2017

Bài Ðọc I: Ed 34, 11-12. 15-17
"Phần các ngươi là những đoàn chiên của Ta, Ta xét xử giữa chiên với chiên".

24.11.2017 Thánh lễ dành cho những người không thể đến nhà thờ.






Nhà thờ không phải là siêu thị

Xin bấm vào Link dưới để xem Youtube Đức Thánh Cha nói,
được chuyển âm bằng Việt ngữ:

Thánh lễ tại nhà nguyện Marta, 24.11.2017: Nhà thờ không phải là siêu thị
Phúc Âm: Lc 19, 45-46
“Các ngươi đã biến đền thờ Thiên Chúa thành sào huyệt trộm cướp”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu vào đền thờ, Người liền xua đuổi các người buôn bán tại đó và phán bảo họ rằng:
“Có lời chép rằng:
Nhà Ta là nhà cầu nguyện, các ngươi đã biến thành sào huyệt trộm cướp”.

Luke 19:45-46
Jesus entered the temple area and proceeded to drive out those who were selling things,
saying to them, “It is written, My house shall be a house of prayer, but you have made it a den of thieves.

YOUTUBE:









 

 

 

Cung Thánh làm sân khấu thâu DVD Gloria 3

Kính mời tham khảo:
Tiền Làm Động Tâm, Tiền Sinh Bất Tịnh
Trai đàn bạt mạng - chẩn tế cô hồn - là tà pháp - không phải chánh pháp
http://phtq-canada.blogspot.ca/2013/07/hinh-thuc-me-tin-khong-phai-la-phat-giao.html



Sau Đêm "Gloria 3" Được Gì Và Mất Gì ?
Video: GIÚP CON ĐI TRỌN ĐƯỜNG TRẦN
Sáng tác: THY YÊN - Hợp Ca
SAU ĐÊM "GLORIA 3" ĐƯỢC GÌ VÀ MẤT GÌ?!!
Trần Ngôn Đoái
Có người hỏi: “Sau đêm Gloria 3, được gì và mất gì?” 
Câu hỏi này xin được hỏi trực tiếp Đức Ông chính xứ St. Columban, và tiếp đến là những người trong ban tổ chức?
Không biết Đức Ông và những người ấy trả lời sao, riêng kẻ viết thì nhận thấy được chắc là ít mà mất thì có lẽ nhiều! 
Nôm na là cuộc đầu tư này Đức Ông cũng như ban tổ chức lỗ to. 
Dĩ nhiên, không hẳn là lỗ lã về mặt tài chính, vì nếu tổ chức một show trình diễn như vậy mà lỗ thì ai mà tổ chức, chính Paris by Night cũng không dại gì mang danh hiệu của họ cùng với những nghệ sỹ của họ để thực hiện một chương trình mà lại nắm chắc phần lỗ!

LỜI GÌ, ĐƯỢC GÌ?
-Tên tuổi được đề cao: Rồi ra, người ta sẽ thấy tên tuổi một giáo sỹ Công Giáo trẻ, đẹp, tài năng xuất hiện trên những DVD Gloria 3 do Paris by Night thực hiện, cùng với ngài, là những người đứng trong ban tổ chức thuộc Cộng Đoàn Giáo Xứ St. Columban. Tên tuổi được ghi dấu ngàn thu.
-Đạt được điều mình muốn: Là Đức Ông, là chính xứ mà! Là chủ tịch cộng đoàn, là thành viên trong ban tổ chức mà! Phải có chút uy của mình, và phải làm được điều gì mình muốn. Giáo dân là gì, tại sao phải để ý và quan tâm đến những nguyện vọng của họ???
-Có thêm tài chính: Đây là mục đích chính, núp sau cái tôi được đề cao và được biết đến. Ngoài ra Chúa chưa chắc đã được vinh danh (Gwwloria). Nhưng không lẽ chỉ vì hai cái phòng vệ sinh mà phải đầu tư, kinh tài bằng một hình thức “Kết quả biện minh cho phương tiện” như vậy thì quả là không nên, không xứng đáng!
Trong Thư Tòa Soạn, Diễn Đàn Giáo Dân đã phản ảnh suy tư về một thành quả gặt hái nhờ nấp bóng Paris by Night như sau:
1/ Thánh đường và cả khuôn viên thánh đường là nơi tôn nghiêm để thờ phương và cầu nguyện có nên biến thành rạp hát hay trung tâm giải trí để có thể được dùng làm sân khấu cho các ca sĩ hát hò, nhún nhẩy, múa may, làm điệu bộ với khán giả hay không?
2/ Giáo xứ có cần tiền đến độ phải cho gánh hát chuyên nghiệp đến nhà thờ biểu diễn để thu hút khán giả và chia phần lời hay không?
3/ Căn bản luân lý và chính trị của những người sáng lập và điều hành gánh hát này có gì đáng nghi ngờ, có xứng đáng được đưa vào “nơi thánh” để hát ca? Một trong những sự kiện giúp ta suy nghĩ là từ lâu nay các chương trình Thúy Nga Paris by Night không dám đụng chạm gì tới chế độ đàn áp tôn giáo Việt Nam hiện tại, đa số những quảng cáo và tiền thưởng đều đến từ Việt Nam. Vậy sự liên hệ giữa Paris by Night và Việt Nam về mọi mặt hiện nay ra sao?

MẤT GÌ, THUA GÌ?
-Tạo một hành động đối đầu với giáo dân: Để thực hiện chương trình, giáo xứ đã cấm đỗ xe ở những khoảng đường hai bên bằng những bảng hiệu cấm. Làm vậy để nói lên rằng, tất cả những ai đến đây mà không đồng nhất với chúng tôi thì phải đi chỗ khác. Hành xử kiểu này thua Cộng Sản. Nếu người giáo dân hỏi: “Vậy PSA và những đóng góp của chúng tôi cho giáo xứ để làm gì? Tại sao chúng tôi không được quyền đậu xe hai bên nhà thờ để đọc kinh?” Mà đọc kinh cho ai? Đọc kinh để làm gì? Thưa để cầu nguyện cho những ai đang tham gia vào công việc “bán Chúa” của Giuđa. Đọc kinh để đền tạ sự xúc phạm và coi thường mà Chúa đang phải chịu một cách câm nín, một cách khoan dung, hiền từ.
Làm chuyện này, Đức Ông và Ban Tổ Chức đã thách thức và đối đầu với những giáo dân thiện chí. Một hành động có thể sai lỗi cả về pháp luật và dĩ nhiên là tâm lý và xã hội. Một hành động người quân tử, người trên không bao giờ làm.
-Tạo sự chia rẽ giữa giáo dân: Căn bản của mục vụ, của đời sống đạo trong một cộng đoàn, một giáo xứ là sự hợp nhất, yêu thương nhau, và cùng nhau bước tới trên hành trình đức tin. Qua cuộc trình diễn này, một số lớn giáo dân ủng hộ và một số cũng không nhỏ chống đối. Hình ảnh hiệp nhất bị xé nát. Những người ủng hộ sẽ nhìn những người chống đối bằng cặp mắt nào? Và ngược lại, những người không ủng hộ sẽ nhìn những người ủng hộ bằng cặp mắt nào? Làm sao trong thánh đường họ có thể nắm tay nhau mà đọc kinh Lạy Cha? Người viết biết rõ trong một gia đình, chị ủng hộ, em phản đối. Và thế là chị em chửi nhau, mạt sát nhau. Vì ai? Vì Chúa, vì cha xứ hay vì show diễn có Paris by Night?
Không biết trong tương lai, làm cách nào để Đức Ông chính xứ có thể hàn gắn được vết nứt này? Chẳng lẽ lại tặng cho những ai hôm đó không tham dự một DVD Gloria 3…
-Tạo sự bất kính và coi thường từ phía giáo dân: Dĩ nhiên, trước hành động cha không ra cha, con không ra con này, sự bất kính sẽ xảy ra và người lãnh nhận hậu quả là người có trách nhiệm với cộng đoàn dân Chúa. Làm sao mà người tín hữu chân thành cảm phục được khi nghe lời giải thích méo mó này: “Cung Thánh, Bàn Thờ, và Nhà Tạm cũng chỉ là một biểu tượng!”. Nói như vậy là chưa đọc Kinh Thánh, là chưa thông hiểu Kinh Thánh, là coi thường giáo dân. Những người khiêng Hòm Bia Thánh vì vô ý đã chạm đến Hòm Bia mà đã bị phạt chết tươi. Những tư tế khi vào dâng hương trong gian cung thánh Đền Thờ Giêrusalem phải ăn chay và tắm rửa sạch sẽ. Bây giờ thì cung thánh được dụng làm sân khấu, và Nhà Tạm trong đó có Hòm Bia Cực Thánh là  Chúa Giêsu được bê đi chỗ khác nhường chỗ cho việc tổ chức.
Không chỉ trong thành phần dân Chúa, mà ảnh hưởng này đã lan rộng tới mọi thành phần người Việt, đặc biệt những người Việt có tâm huyết với truyền thống tốt đẹp đạo đức: “Tôi luôn kính trọng các vì Linh Mục và các nhà tu hành tư cách, đạo đức, chống cộng, nhưng tôi rất khinh bỉ bọn bưng bô Việt cộng, bợ đít lũ Việt gian dù bọn này có chức tước gì chăng nữa. Đả đảo “đức ông” Phạm Quốc Tuấn!” (30 tháng 11 năm 2017, Ngô Kỷ)
Bao nhiêu bài giảng về Thánh Lễ, về Thánh Thể, về đức bác ái đều trở nên vô nghĩa chỉ trong một đêm Gloria mà cung thánh được biến thành sân khấu, và Thánh Thể được đưa đi một nơi để tạm trú.

KẾT LUẬN:
Theo quan niệm của người viết, rõ ràng là Đêm Gloria 3 vừa qua đã không đạt được những kết quả tốt, và người tổ chức cũng như những ai tham dự vào cuộc tổ chức này đều là người thua cuộc. Thua vì “không có thiên thời, địa lợi, và nhân hòa”. Thua vì cách hành xử để đạt mục đích kém văn minh, kém trí thức, và kém hiểu biết. Và thua vì chưa chắc những đồng tiền thu được kia có thể mua lại được sự tín nhiệm, lòng tôn kính, và sự đoàn kết trong cộng đoàn dân Chúa.
Có người sẽ hỏi: Vậy sẽ không bao giờ được tổ chức một buổi trình diễn, văn nghệ như vậy dưới ảnh hưởng tôn giáo sao? Thưa, cứ việc tổ chức. Nhưng nhà Chúa là nhà cầu nguyện. Cứ dùng hội trường nhà xứ, khuôn viên nhà xứ, hoặc thuê một hí viện nào đó để tổ chức. Làm vậy không ai phản đối, mà sẽ có nhiều người hưởng ứng là khác.
Hy vọng đây là bài học cho tất cả những ai đang hăm he muốn biến nhà Chúa thành sân khấu Paris by Night. “Hãy đem những thứ này đi khỏi đây và đừng biến nhà Cha Ta thành nơi buôn bán” (Gioan 2, 16)

http://diendangiaodan.us/hopthu_ydan/KinhBao_TiengNhacOaiHung/Hinh_04B.jpg
  Phụ lục 1
Ai dùng nhà thờ làm rạp hát, Cung Thánh làm sân khấu thâu DVD Gloria 3 tại nhà thờ St. Columban?
http://diendangiaodan.us/hopthu_ydan/KinhBao_TiengNhacOaiHung/Hinh_05.jpg
 Phụ lục 2
Poster quảng cáo chiêu dụ giáo dân mua DVD Gloria








On Friday, December 8, 2017 12:10 PM,
"Chau Vu chaulinhvu@yahoo.com [ChinhLuan]" <ChinhLuan@yahoogroups.com> wrote:
Xin được lưu ý Ông Ngô Kỷ và quí vị:

 - Qua các cuốn băng của Paris By Night, 
thì Đức Giám Mục Tod Brown không những đã hiện diện mà còn tham gia trình diễn trong các chương trình này nữa. 
Nhiều linh mục cũng đã làm như vậy.

- Đức GM Tod Brown là đương kim giám mục của GP Orange County:
 . Như vậy các buổi trình diễn này đã được sự chấp thuận của Giáo Hội.

. Hành động của Đức Ông Phạm Quốc Tuấn cũng là hành động của Giám Mục Tod Brown, nghĩa là của GH Công giáo.
 Vũ Linh Châu


 On Friday, December 8, 2017, 1:58 PM,
tran loan batatrois@yahoo.com [thong_tin_tu_do] <thong_tin_tu_do@yahoogroups. com> wrote:
 GLORIA IN EXCELSIS DEO -
Bình An Dưới Thế Cho Người Thiện Tâm

Tất cả ba cuốn GLORIA đều được thực hiện trong ba nhà thờ VN khác nhau tại Nam California.
 Thông thường khi tổ chức một chương trình ca nhạc Giáng Sinh trong nhà thờ, người tổ chức (Ví dụ MC Nguyễn Ngọc Ngạn và Thúy Nga Paris By Night) phải xin phép LM Chánh Xứ . 
 Việc điều hành sinh hoạt trong Giáo Xứ đều do các Ban Hành Giáo. Do đó chắc chắn Thúy Nga Paris, do MC NNN, đã phải có các cuộc họp trước với Hội Đồng Mục Vụ, HĐ Tài Chánh, Hội Các Bà Mẹ CG, Hội LM Thánh Tâm..v..v.
 Các nhà thờ Mỹ, Mễ, Phi..v..v. cũng thường tổ chức Chương Trình Giáng Sinh gây qũy trong nhà thờ, làm Video để bán. 
Khi tổ chức như vậy, thì việc Quan Trọng Nhất là phải tạm di dời MÌNH THÁNH CHÚA, (thường đặt sau Cung Thánh) - tới chỗ khác. Nếu có Thánh Giá trên bàn thờ, thì cũng dời luôn.
 Các nhà làm phim Hollywood đã làm nhiều phim đóng trong nhà thờ, đôi khi có ca hát nhạc đạo nhạc đời, hay bắn súng, đuổi nhau (như phim Sister Act, The Thornbirds...). Chắc chắn phải có sự đồng ý của Toà Giám Mục.
 Cả ba chương trình GLORIA đều có sự hiện diện của các Giám Mục Mỹ GP Orange, như Đức Cha Kevin Vann, Đức Cha Tod Brown.
 Các linh mục VN hát cùng với các Sơ, cùng với các ca sĩ Paris By Night. Đặc biệt là GM Kevin Vann có đánh đàn Piano bản nhạc "Mùa Đông Năm Ấy".  

Ba chương trình này đều có sự tham dự của các Linh Mục Mỹ, Việt và các giáo dân trong Giáo Xứ. GM Kevin Vann, GM Todd  Brown, và đại diện TN Paris còn được tặng quà Tượng Chúa và Đức Mẹ LV.
Dùng những ngôn ngữ quá đáng để chửi mắng, hạ nhục các chủ chăn CG là điều không nên làm.
     (Ghi lại ý kiến một giáo dân GX St.Columban)   
(ngưng trích)

 
 

 
 
 
 
 
 
 











Hỏi:
Thưa cha con có thắc mắc đó là: Chức vụ “Đức Ông” trong đạo chúng ta.
Xin cha cho con biết cấp bậc của “Đức Ông” là được xếp vào hàng ngũ nào,
khi nào thì được phong chức “Đức Ông”?
Có phải làm “Linh Mục” rồi mới được phong “Đức Ông” không?
“Đức Ông” và “Đức Giám Mục” thì ai cao hơn?
Con xin cảm ơn Cha!
Đức Tình
Đáp:
“Đức Ông” là một tước hiệu trong Giáo Hội thường được ban tặng do Đức Giáo Hoàng cho các giáo sĩ triều (không cho các cha Dòng) để tuyên dương sự phục vụ Giáo Hội.
Hiện nay, tước vị Đức Ông gồm 3 cấp bậc khác nhau
(Apostolic Protonotaries, Honorary Prelates của ĐTC, Chaplains – Tuyên Úy – của ĐTC); trước thời ĐTC Phaolô VI, tước Đức Ông có tới 14 cấp bậc khác nhau.
Trong một số nước Âu Châu người ta gọi Monsignor (Đức Ông) các Đức Giám Mục. Xét riêng các vị có công gì đó được Đức Thánh Cha ban cho tước hiệu danh dự này
là những vị giáo sĩ (thường là linh mục).
Đây chỉ là một tước vị danh dự chứ không phải là chức thánh.
Do đó không có vị trí nào trong phẩm trật chính thức của Giáo Hội.
Lm. Phi Quang



Đức Ông Phạm Quốc Tuấn 

nhậm chức chủ tịch LĐCGVN Tây Nam Hoa Kỳ (2016-2019)



https://www.nguoi-viet.com/little-saigon/duc-ong-pham-duc-tuan-tan-chu-tich/
Ngọc Lan/Người Việt




Đức Ông Phạm Quốc Tuấn cùng các giáo dân tại nhà thờ Thánh Linh. 
(Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
 
Đức Ông Phạm Quốc Tuấn (Gloria 2 - 2014 tại Nhà Thờ Đức Mẹ La Vang)
From: Gia Cat giacat54@yahoo.com [DiendanDanToc]
Date: 2017-12-04 13:08 GMT-05:00
Subject: [DiendanDanToc] Gloria MA trong CG - cô hồn MA trong PG - cộng sản còn ‘sản xuất’ ra một số sư đỏ, cha đỏ ... để rồi từ đó họ sẽ xa dần Chúa và Phật…
To:


Đây là một trong những trò 
biến NHÀ THỜ thành NHÀ THỔ, 
chuyển NHÀ CHÙA thành NHÀ CHỨA. 




Nghề Đi Tu
Đinh Lâm Thanh

Văn hóa truyền thống dạy cho người Việt chúng ta kính trọng các bậc tu hành, vì những vị tu hành là những người đã dứt khoát trần tục, từ bỏ giàu sang danh vọng phú quý để tìm con đường tu thân, và từ đó, dẫn dắt người đời đến một cuộc sống thánh thiện, chân thiện mỹ.

Sở dĩ chúng ta trọng những người tu hành vì những vị nầy đã trở thành những kẻ hơn người. Họ đã từ bỏ được ba cái tầm thường ‘Tham Sân Si’ của giới phàm tục. Như vậy, những ai một khi quyết định xa gia đình, dứt bỏ phú quý danh vọng để tự nguyện trở thành kẻ phục vụ chúng sinh, lấy đức bác ái, tinh thần từ bi hỷ xả làm lý tưởng để lo cho đời sống tâm linh con người, đồng thời chấp nhận làm kẻ thấp hèn trong xã hội cũng như quên mình để hiến dâng cho lý tưởng, thì đều được xã hội quý trọng.

Người Việt chúng ta rất sùng đạo, đó là vấn đề rất tốt phía tôn giáo. Nhưng hành động trọng cha, kính thầy một cách quá đáng, có thể nói rằng đi đến lố bịch của một số con chiên, Phật tử đã làm hư các thầy các cha đồng thời biến các vị tu hành trở thành Phật, thành Chúa, là thần thánh oai nghiêm và quyền uy vô lượng chứ không còn là những kẻ tu hành hèn mọn mà những vị nầy đã tâm nguyện dâng hiến để trọn đời phục vụ Phật tử, tín đồ cũng như con chiên!

Những hình ảnh chấp tay cúi đầu ‘con lạy thầy, con lạy cha’ làm cho các nhà tu hành quên hẳn vai trò một người tu hành để rồi những vị nầy tự ban cho mình cái quyền linh thiêng, đại diện cỏi trên ban phát ân huệ cho chúng sanh và bắt người phàm tục phục dịch cho mình.

Hình ảnh và thái độ của thầy cha ngày nay thường bị hư hỏng và đôi lúc trịch trượng bởi hai lý do.

Trước hết là số người người sùng đạo có thái độ tôn trọng cha thầy một cách quá đáng: việc gì của thầy của cha làm đều tốt đều đẹp, lời thầy lời cha nói gì nghe cũng hay cũng phải. Thứ đến là một số tín đồ, giáo hữu cò mồi dựa vào tôn giáo để làm chính trị cũng như kinh doanh, họ bám vào thầy cha, nhà chùa, nhà thờ, theo sát thầy cha đánh trống thổi kèn, chấp tay lạy sống và khúm núm trình thưa như đang đứng trước mặt quan quyền vua chúa ngày xưa. Hành động nầy chẳng những đưa ‘cái tôi’ của thầy cha lên tận mây xanh, do đó, những cái tầm thường xấu xa trong lòng các vị tu hành đã không diệt được mà còn được thường xuyên bơm lên thì Tham Sân Si trong lòng các vị tu hành càng ngày càng lớn hơn những người phàm tục nữa!

Như vậy tu hành đã không đạt được kết quả… mà một khi cái Tham Sân Si trong các vị tu hành thường xuyên bị dồn nén thì sẽ bộc phát dữ dội. Nên nhớ rằng, các nhà tu hành một khi đã đi lạc đường, thì cái Tham Sân Si sẽ quậy tới bến còn hơn những người phàm tục !!!

Cá nhân tôi là người trong cuộc và đã chứng kiến tận mắt hai trường hợp, từ đó lòng tôi mất đi rất nhiều kính trọng đối với một số vị tu hành :

1. Trong một cuộc biểu tình, tôi được giới thiệu với một vị linh mục còn trẻ hơn tôi. Sau câu chào hỏi thân mật xong thì vị linh mục quay mặt đi nơi khác, hình như có thái độ không muốn nói chuyện với tôi nữa vì tôi đã thẳng thắng kêu bằng cha và xưng tôi. Có lẽ chữ tôi trong cách xưng hô không thích hợp giữa một giáo dân với một vị linh mục nơi đông người đã làm giảm giá trị một vị tu hành nên vị nầy đã quay mặt đi giã vờ nói chuyện với những người chung quanh. Nếu tôi trịnh trọng gọi bằng cha thì phải xưng con như những người khác thì câu chuyện sẽ được tiếp tục trong tình thân mật ! Tôi có thể gọi cha và xưng con trong nhà thờ, lúc xem lễ hay vào tòa xưng tội theo con người Kytô hữu của tôi. Nhưng ngoài đời, trong một buổi biểu tình chính trị, thì giữa hai người tu hành và giáo dân cũng đều là những người dân tỵ nạn Việt Nam. Tôi nghĩ rằng một người già trên 70 xưng con với một vị linh mục còn trẻ giữa nơi công cộng thì cũng khó nghe ! Như vậy trong bộ áo màu đen quý trọng đang mặc trên linh mục nầy, cái sân si vẫn còn quá nặng mùi trần tục trong một vị tu hành.

2.  Dịp cúng thất cho một người trong gia đình, nhằm buổi cơm chay, tôi có dịp phải đi ngang qua phòng ăn - nối liền từ chân cầu thang đến chánh điện - trong lúc các vị sư đang dùng bữa. Chuyện đập vào mắt tôi, vị trụ trì ngồi đầu bàn, sau khi ăn hết chén cơm vị nầy ngồi yên, không quay lại, đưa cái chén ra phía sau… thì một Phật tử chấp tay vái lạy ba cái, cúi mình xuống và đưa hai tay lên khỏi đầu đở lấy cái chén, lấy cơm xong lại cung kính dâng lên vị trụ trì như lúc đầu… trong lúc tô cơm đang nằm ngay trước mặt và trong tầm tay của vị trụ trì! Phía bên kia, một Phật tử cầm quạt đang phe phẩy để cho thầy dùng cơm mặc dù Paris lúc đó đang mát trời ! Tôi thấy vị trụ trì nầy đã quên hẳn mình là kẻ tu hành mà có thái độ trịch trượng như một vị vua chúa ngày trước.

Trở về với đề tài, nhiều người hỏi tôi thời đại nầy làm nghề gì sướng nhất, tôi có thể trả lời tức khắc không cần đắn đo suy nghĩ rằng: ‘Nghề Đi Tu’!  Một nghề không đòi hỏi vốn kiến thức, không cần đầu tư tài chánh mà chỉ cần thuộc vài ba kinh – như loại tu hành quốc doanh - là có thể hành nghề một cách dễ dàng.

Khi hành đạo, không cần làm việc, nhưng tài sản đất đai, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc do con chiên thiện nam tín nữ cung hiến cũng quá dư thừa cho phép những vị nầy ăn uống no say, vợ con đầy đủ và nếu muốn thì tình nhân cũng sẵn sàng có  ngay ! Nhà cửa được giảm hoặc miễn thuế, ăn khỏi tốn tiền, có người hầu hạ, có kẻ làm bếp dâng lên tận miệng. Có vị còn biến từ nhà ở cho đến nơi thờ phương thành cơ sở kinh doanh với giá bán cắt cổ từ cuốn sách cho đến gói thực phẩm.

Tất cả hoạt động kinh tế đều theo hình thức chui và chỉ thu tiền mặt. Các lễ lộc phục vụ tôn giáo không có tình trạng miễn phí hoặc giảm giá cho nhà nghèo mà phải tuân theo theo từng bậc giá cả khác nhau. Cước phí xin lễ, cầu nguyện đối với các vị tu hành người nước ngoài hoàn toàn do tín hữu tự nguyện không bắt buộc theo một hình thức khuôn mẫu nào.

Tôi chứng kiến một cha người Pháp từ đã chối số tiền lớn do một tín hữu người Việt Nam đến nhà thờ Tây xin lễ bình an cho gia đình. Chẳng những thế, nhà thờ còn làm hóa đơn chính thức để ghi vào sổ của nhà thờ. Nhưng trái lại, trong một dịp gặp một cha người Việt Nam để xin lễ, vị linh mục nầy cho giá đàng hoàng và tỏ vẽ không hài lòng khi tôi đề cập đến giá cả của nhà thờ!

Từ chỗ nầy người ta xem các vị tu hành từ trong nước ra đến hải ngoại hành nghề tôn giáo với giá cả cắt cổ tín hữu và Phật tử một cách vô tội vạ.

Riêng việc việc tang chế, giá cả được ấn định bao nhiêu tiền cho cha thầy đến tư gia, đến nhà xác để tụng niệm. Bao nhiêu tiền để tổ chức theo hình thức lớn, trung bình, nhỏ đối với một lễ tiễn đưa người quá cố, bao nhiêu tiền để mang cốt tro về chùa, nhà thờ… và bao nhiêu tiền theo đẳng cấp giàu sang hay bình dân để thuê một cái hộc để đựng hủ cốt người chết !

Tiền nhiều thì nhà chùa nhà thờ tổ chức lớn, với nhiều cha nhiều thầy làm lễ. Nhiều tiền thì tổ chức lễ riêng rẽ một cách trang trọng vào cuối tuần. Ít tiền thì tổ chức cầu siêu tập thể và vào những ngày giờ làm việc. Chính các thầy các cha đòi hỏi giá cả để tổ chức những buổi lễ đình đám cho hôn nhân, cầu siêu, án táng, đưa hài cốt về chùa, về nhà thờ. Những tiền lệ nầy đã tập cho tín đố Phật tử những tính xấu, xem thường việc linh thiêng tôn giáo đồng thời tạo cho những gia đình nghèo, thiếu phương tiện bị mặc cảm và đau lòng mỗi khi có người thân vừa nằm xuống.

Chắc tất cả mọi người đều công nhận rằng nghề đi tu chẳng những là một nghề ấm thân cho kẻ tu hành mà còn giúp họ trở thành triệu phú một sớm một chiều. Chẳng mất một giọt mồ hôi, suốt đời không đóng thuế, nhà cửa được giảm tiền điện nước lại còn hưởng trợ cấp đặc biệt của xã hội.

Cuộc đời tu hành thật đáng giá ngàn vàng, chỉ một sáng một chiều trở thành triệu phú, trở nên kẻ ăn trên ngồi trước và được trọng vọng nhất trong thiên hạ : Nhà cao cửa rộng, đi Mercedec, BMW… có tài xế, ngày ăn no, đêm ngủ với vợ, ngày thì đệ tử tự nguyện (!) thời gian rổi rảnh thì đếm bạc giấy rồi đem cất vào tủ sắt…

Như vậy nghề tu hành thời nay của người Việt quả thật là tuyệt hảo và độc nhất vô nhị của thế giới tính, từ thập niên cuối cùng của thế kỷ 20 đến nay. Nhà thờ nhà chùa đã biến thành cái chợ và hơn nữa các nơi nầy còn cạnh tranh tổ chức văn nghệ mừng Xuân, ca hát ăn uống…thì chắc Chúa và Phật cũng phải quay mặt trước tình trạng tu hành thời nay. Bây giờ giới trẻ ai cũng muốn đi tu, một nghề ngồi mát ăn bát vàng mà được thiên hạ đội lên đầu, chắp tay vái lạy thì còn gì quý hơn khi phải phí cuộc đời gần hai chục năm trong các nhà trường để rồi vác bằng chạy đôn chạy đáo kiếm việc làm sau khi tốt nghiệp.

Cái thiên đường ‘đỉnh cao trí tuệ’ và ‘cái nôi nhân loại’ của chế độ cộng sản đã đẻ ra nhiều nghề quái gở: Từ nghề ăn xin, mai mối, bịp bợm, nô lệ… đã nổi tiếng trên thế giới và bây giờ còn thêm nghề đi tu thật độc đáo vô cùng ‘hoành tráng’ không có một quốc gia nào bắt kịp…

Chính cộng sản đã dàn dựng lên hình thức tu hành trưởng giả nầy từ ngay từ trong nước để chứng tỏ với thế giới rằng Việt Nam hoàn toàn có tự do tôn giáo. Thật vậy, cần phải ghi nhận, trong nước đi đến đâu cũng gặp đầy dẫy nhà thờ, nhà chùa… là những khu vực nguy nga to lớn bên cạnh những ngôi nhà của con chiên, Phật tử vẫn còn nghèo nàn đói rách. Các thầy các cha thì đua nhau xin tiền để sửa sang cơ sở tôn giáo của mình càng lớn càng đẹp để tranh với  chùa, nhà thờ bên cạnh !!! Đi đâu các vị tu hành cũng hân hạnh khoe rằng, ông nầy bà nọ là Phật tử hoặc con chiên nằm trong khuôn hội hay họ đạo dưới quyền!

Các vị tu hành đâu có hay rằng dưới mắt Chúa và Phật những ông bà nầy là những tay ăn hối lộ, cướp của, giật vợ cướp chồng người ta, buôn bán cần sa, rửa tiền dơ mà các vị tu hành cứ đội lên đầu những người núp bóng tôn giáo cho mưu đồ chính trị, xem họ như một vinh hạnh của nhà chùa, nhà thờ. Các vị tu hành cứ giành nhau ôm chân các ông bà nầy và ca tụng hết mình…thì thật tội nghiệp cho Chúa và Phật quá !

Việc tu hành không màng nghĩ đến, kinh kệ hằng ngày không quan tâm mà thầy cha chỉ chú trọng đến các hình thức phô trương bên ngoài. Đó là cái nghiệp tham sân si đang lấn át các đức tính bình dị, liêm khiết, vị tha, bác ái trong con người các vị tu hành hiện nay. Tình trạng thầy cha mượn Phật - Chúa để phục vụ cho cái tham sân si vô đáy cá nhân đang thịnh hành đầy dẫy từ trong nước ra đến hải ngoại!.

Cộng sản đố kỵ tôn giáo nhưng chúng lại xây dựng một số giáo hội gọi là quốc doanh nhằm thu nạp những vị tu hành mà tâm vẫn còn nặng nợ trần gian đồng thời cộng sản còn ‘sản xuất’ ra một số sư đỏ, cha đỏ để phân hóa các giáo hội chính thống, đồng thời chia đôi khối giáo dân cũng như Phật tử làm nhiều phe phái nhằm phá hoại tôn giáo. Âm mưu của cộng sản là chúng tạo ra một lớp tu hành gồm thầy cha quốc doanh với tất cả những cái xấu xa hơn những người trần tục, không ngoài mục đích để cho giáo dân, Phật tử nhìn thấy tư cách các vị lãnh đạo tinh thần để rồi từ đó họ sẽ xa dần Chúa và Phật…

Trong nước chính cộng sản bỏ tiền xây dựng chùa, nhà thờ để đưa vào đó những cha thầy quốc doanh với hai mục đích. Một là chứng minh với thế giới rằng Việt Nam là nơi mà các tôn giáo đều được phát triển tối đa, và hai là, chùa nhà thờ là những cái ổ trú ẩn của những tên cộng sản đội lốt tôn giáo. Tình hình ở hải ngoai cũng vậy, chùa và nhà thờ mọc lên như nấm, nguy nga đồ sộ, nhưng thử tìm hiểu tiền ở đâu để các thầy cha vừa mua đất vừa xây những cơ sở tôn giáo vượt quá khả năng? Đồng ý rằng tiền của do tín đồ Phật tử đóng góp, nhưng đó chỉ là số nhỏ nhằm che đậy bên ngoài, phần tài chính quan trọng là do cộng sản cung cấp để thành lập những động ổ an toàn cho bọn cộng sản mặc áo nâu, áo đen từ trong nước ra trú ẩn.

Trong nước thì giáo gian Huỳnh công Minh, tổng thư ký tòa Tổng Giám Mục Sàigòn và cũng là ‘tổng tư lệnh’ giáo hội công giáo quốc doanh. Giáo gian nầy đang tận tình ‘điều khiển’ ngài Hồng Y Tổng Giám Mục ‘dính chàm’ Phạm Minh Mẫn. Do đó tín đồ không lạ gì khi ngài Hồng Y thi hành lệnh một cách tích cực, từ vụ Cờ Vàng cho đến ‘tống khứ’ Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đi Vatican chữa bệnh theo yêu cầu của cộng sản Hà Nội. Ngoài ra, linh mục nào muốn ăn ngon mặc đẹp, tiền bạc đầy túi, muốn được lấy vợ đẻ con chính thức công khai, muốn có nhà thờ to lớn và đông giáo dân (như Phan Khắc Từ) thì đến cúi mình trước mặt giáo gian Huỳnh Công Minh, ký giấy tờ cam kết rồi lãnh vài ba trăm triệu để xây nhà thờ và xây tổ ấm !

Trước năm 1957 tôi thường đến thăm và dùng cơm chay với nhiều vị Thượng Tọa trụ trì tại các chùa nhỏ (chùa nghèo) trong vùng Gia Định cũng như với những vị linh mục dòng Phanxicô  hoặc dòng Vinh Sơn. Các vị nầy sống bình dị, mặc thô sơ, ăn uống thanh đạm. Khi tiếp xúc với những vị nầy tôi cảm nhận được Phật tính cũng như tinh thần Kytô thoát ra từ lời nói, cách cư xử đến cử chỉ và ánh mắt bao dung…Thâm tâm tôi lúc nào cũng quý trọng những vị chân tu nầy…Nhưng ngày nay, với chủ trương diệt tôn giáo, cộng sản đã sản xuất ra một số quốc doanh để mưu đồ phá hoại các tôn giáo chân chính và thành phần nầy hiện đang đầy dẫy từ trong nước ra đến hải ngoại.

Các chất bổ béo trong cơ thể các vị tu hành ngày nay quá dư thừa, thân hình các vị tu hành phì nộn và đa số mang bệnh nhà giàu (tiểu đường, cao huyết áp…) vì các cha cai quản họ đạo được con chiên mời dùng bữa luân phiên từ nhà nầy qua nhà khác. Các thầy thì được Phật tử làm các món chay dưới dạng tôm rim, cá chiên, cua lột, thịt kho tàu…giúp cho các thầy tự đánh lừa cả thị, xúc, vị giác của mình để được ngon miệng. Như vậy cái si vẫn còn  quá lớn, làm sao cho trọn kiếp tu  !!!

Xin kết thúc bài viết : Chống cộng sản thì phải chú tâm đến vấn đề tôn giáo vận. Địch đã gài sẵn cha thầy quốc doanh vào nhà thờ, vào chùa…nếu chúng ta vô tình hay thiển cận, vẫn tôn vinh, nuôi dưỡng và đùm bọc thành phần nầy thì Phật tử con chiên đã tự chính mình ra tay diệt tôn giáo của mình.

Paris 17.03.2010
* Trích trong 'Niềm Đau Còn Đó' xuất bản năm 2010 tại Mỹ. ISBN : 978-1-4507-1695-9