TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)
TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

Thursday 24 June 2021

NGƯỜI PHỤ NỮ MUỐN GÌ

https://phtq-canada.blogspot.com/2021/06/nguoi-phu-nu-muon-gi.html 

CÀNG ĐỌC CÀNG THẤY HAY

Vua Arthur trẻ tuổi của nước Anh, bị quân Pháp phục kích và bắt giữ. Lẽ ra vua nước Pháp sẽ giết ngài, nhưng vẻ trẻ trung dễ mến của Arthur đã làm cho vua Pháp cảm động. Ông hứa sẽ trả tự do cho Arthur nếu giải được câu đố cực khó. Thời hạn trả lời là một năm, nếu không giải được câu đố thì Arthur sẽ phải chết.

🍒Câu đố là: Người phụ nữ thật sự muốn gì?

Câu đố này có lẽ đến nhà thông thái nhất thế gian cũng bó tay, nên với Arthur quả là một thử thách quá lớn, nhưng như vậy vẫn có cơ hội sống hơn là bị giết, Arthur đành chấp nhận mạo hiểm.

Khi trở về Anh Quốc, Ngài hỏi tất cả mọi người từ các công chúa, các gái mại dâm, các vị Cha xứ đến cả các quan toà, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Cuối cùng mọi người khuyên vua là nên đến hỏi mụ phù thuỷ già, có lẽ chỉ còn mụ ta mới có thể giải được câu đố hóc búa này.

Những ngày cuối năm cũng đã tới gần, Arthur đành đến hỏi ý kiến mụ phù thuỷ (thuở xưa phù thuỷ bị kỳ thị). Mụ ta đồng ý trả lời nhưng với điều kiện: để mụ cưới Garwain - Hiệp sĩ dũng cảm của Hội Bàn Tròn, người bạn thân nhất của nhà vua.

Arthur thất kinh. Mụ ta vừa xấu vừa bẩn thỉu, Ngài chưa từng thấy ai đáng tởm như mụ ta. Không, ngài sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi như vậy.

Khi biết chuyện, Garwain nói với Arthur rằng sự hy sinh này của chàng làm sao có thể so được với huyết thống Hoàng Gia, sự tồn tại của Hội Bàn Tròn và Vương Quốc Anh. Chàng Hiệp sĩ chấp nhận cuộc hôn nhân và vua Arthur cũng nhận được câu trả lời.

👉Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: "Có toàn quyền quyết định mọi việc trong cuộc sống của mình".

Ngay lập tức, ai cũng nhận ra mụ ta vừa giải được một chân lý. Quả thật Vua nước láng giềng rất hài lòng và cho Arthur khỏi án tử hình.

Nói về đám cưới của mụ phù thuỷ và chàng Hiệp sĩ. Tưởng chừng không gì có thể khiến Arthur hối hận và đau khổ hơn nữa. Tuy nhiên chàng Hiệp sĩ Garwain vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự. Mụ phù thuỷ thì trái lại, trong tiệc cưới, mụ ta làm nháo nhào mọi thứ lên. Thỉnh thoảng mụ dùng bàn tay bẩn thỉu nhón cái này một chút, bốc cái kia một tý. Mọi người hết sức kinh hãi.

Đêm tân hôn, Garwain thu hết can đảm bước vào phòng hoa chúc. Nhưng, trên giường không phải là mụ phù thuỷ già nua xấu xí mà là một cô gái đẹp tuyệt trần đang nằm đợi chàng.

Cô từ tốn giải thích, là vì chàng rất tốt với cô dưới hình dạng một mụ phù thuỷ, nên để thưởng cho chàng, cô sẽ biến thành người vợ xinh đẹp hiền hoà suốt 12 tiếng/ ngày.

Vấn đề là chàng phải lựa chọn vào ban ngày hay là ban đêm. Garwain bắt đầu cân nhắc: "Ban ngày nếu nàng xinh đẹp thì ta có thể tự hào cùng nàng đi khắp nơi, nhưng vào ban đêm làm sao mà ta chịu nổi? Ngược lại, ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người, khi màn đêm buông xuống, ta sẽ được tận hưởng những giây phút ngọt ngào bên thiên thần".

💕 Garwain cuối cùng đáp rằng: "Nàng hãy tự quyết định lấy số phận của mình. Nàng muốn đẹp hay xấu lúc nào cũng được". 💕

🥰 Câu trả lời tất nhiên làm cho phù thuỷ hài lòng và nàng cười nói rằng sẽ hóa thân thành người vợ xinh đẹp suốt đời bên chàng. Đó là phần thưởng cho đàn ông biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ. 

🥰Cuối đời, Hiệp sĩ Garwain của chúng ta thường dặn dò con cháu: "Vợ đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, quan trọng đối xử ra sao để vợ trở thành một thiên thần hay thành mụ phù thủy".

🌸PS: Bạn muốn biến vợ thành phù thuỷ hay biến phù thuỷ thành vợ? Thái độ và cách đối xử của bạn với vợ bạn sẽ tạo ra sản phẩm như bạn mong muốn! Yêu thương cho đi là yêu thương nhận lại, hằn học cho đi sẽ gieo mầm quả đắng!💕

 9 câu nói người già đáng suy ngẫm
Câu thứ 1: đừng bao giờ mong đợi bất cứ sự giúp đỡ về mặt kinh tế nào từ người khác. Tiền, đối với ai cũng đều không đủ dùng.
(Học cách cho đi).
Câu thứ 2: bạn bè giúp bạn là thiện chí, là tình nghĩa; bạn bè không giúp bạn là lẽ đương nhiên, không nên ghi thù oán hận, người ta cũng không có nợ bạn!
(Học cách cảm thông).
Câu thứ 3: cần phải biết rằng không có ai bắt buộc phải giúp đỡ khi bạn cần, chỉ có tự bản thân bạn mà thôi, vì vậy, khiến bản thân trở nên độc lập, kiên cường, vui vẻ và hạnh phúc, đây mới là điều bạn nên làm, dẫu sao thì thế gian này, chỉ có mình bạn bắt buộc phải đồng cam cộng khổ, cùng sống cùng chết với bạn mà thôi, bạn hiểu chứ?
(Học cách kiên cường).
Câu thứ 4: đừng nhìn giàu nghèo để kết giao bạn bè, họ có hàng trăm nghìn tỷ đồng cũng không liên quan tới một cắc của bạn, đừng tự biến mình thành kẻ nịnh hót, theo đuôi. Ngược lại, vẫn có những người dù trong tay không có gì nhưng vẫn chia sẻ với bạn chiếc bánh bao chay duy nhất.
(Học cách nhìn người).
Câu thứ 5: đừng vì “bạn bè giàu có về kinh tế” mà xa lánh “bạn bè giàu có về mặt tinh thần”. Dần dần, bạn sẽ hiểu ra, những người bạn giàu có về vật chất có thể đưa bạn đi ăn chơi hưởng lạc, nhưng cũng có thể đem tới cho bạn những rắc rối, phiền phức rồi bỏ bạn lại một mình với mớ bòng bong.
Còn những người bạn thật sự, những người bạn cổ vũ bạn về mặt tinh thần có lẽ chỉ có thể đưa bạn tới những cánh đồng, những dòng suối, con sông, nơi không có rượu ngon, không có sự hào nhoáng, không có sâm panh, sàn nhảy, nhưng họ có thể cùng bạn chạy, cùng bạn cười như một tên ngốc.
(Học cách tự trọng).
Câu thứ 6: có thể tin tưởng rằng trên đời này quả thực tồn tại những tình yêu đơn thuần vĩnh cửu, nhưng nó chỉ thuộc về Ngưu Lang Chức Nữ, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài hay Romeo và Juliet, bởi lẽ họ đều không sống lâu cho lắm, còn chúng ta thì ai cũng muốn sống lâu sống thọ.
(Học cách trân trọng).
Câu thứ 7: bất kể bạn kết hôn vì điều gì, chỉ cần đã có con cái, bạn phải yêu cái nhà này, bất luận có xa cách, lạnh nhạt tới đâu, bạn phải có nghĩa vụ khiến nó ấm áp lên, bởi lẽ bạn là cha mẹ.
(Học cách gánh vác trách nhiệm).
Câu thứ 8: thanh xuân của chúng ta chớp mắt một cái là sẽ qua, nếp nhăn cũng sẽ mỗi ngày một nhiều hơn, chúng ta không thể ngăn cản năm tháng làm phai tàn nhan sắc bên ngoài, nhưng chúng ta có thể khiến cái “tâm” bên trong của mình dần dần được mài giũa theo thời gian, giống như hạt cát bên trong những con trai, theo năm tháng sẽ dần dần trở thành viên ngọc sáng loáng, đợi tới khi chúng ta già đi, bước chân chậm chạp, ta vẫn có thể dùng sự lộng lẫy của viên trân châu thắp sáng lên đoạn hành trình cuối cùng!
(Học cách trưởng thành).
Câu thứ 9: đừng chấp niệm, cố chấp, đời người có rất nhiều điều không như ý, thế giới không phải lúc nào cũng chào đón bạn, trái đất cũng không phải vì bạn mà quay, vì vậy đừng quá cố chấp muốn có được thứ gì đó, ngay cả bản thân chúng ta cũng chỉ là người qua đường trong cõi hồng trần, đến với thế giới bằng hai bàn tay không, vậy ra đi rồi còn có thể đem theo cái gì?
(Học cách buông bỏ).
llllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll

5 CÂU CHUYỆN HAY VÀ Ý NGHĨA

Mỗi người đều có một nhân sinh quan khác nhau, cách nhìn khác nhau về cuộc đời hay con người. Người có tư tưởng bi quan thì nhìn nhận cuộc sống toàn màu đen, không có điều gì tốt đẹp nhưng người lạc quan thì ngược lại. Hay cùng một sự việc, có người coi đó là họa, có người lại coi đó là phúc, là may mắn…

1. Chiếc cốc không

Chú tiểu hỏi sư phụ mình rằng: Sư phụ, con thấy mệt quá, cả ngày con bận bịu, chẳng tập trung được vào thứ gì cả!

Sư phụ trầm tư một lát, rồi bảo chú tiểu lấy một chiếc cốc không.

Sư phụ liền đặt hạt dẻ vào trong chiếc cốc, trong thoáng chốc đã đầy. Lúc đó, sư phụ mới quay sang hỏi: Còn có thể đặt thêm gì vào cốc không?

Chú tiểu trả lời: Cốc đầy rồi, không cho vào được nữa ạ.

Sư phụ lại đem rất nhiều gạo đổ vào cốc, lấp đầy toàn bộ, chú tiểu thoáng hiểu ra. Sư phụ lại lấy thêm nước đổ vào. Vừa đổ vào vừa cười hỏi: Lần này đã đầy chưa? Chú tiểu không dám trả lời.

Sư phụ lại lấy một nắm muối thả vào trong cốc, muối tan vào nước, đến lúc này mới dùng lại. Mỗi người chúng ta là một chiếc cốc trống không. Nếu bị quá nhiều việc nhỏ lấp đầy, sẽ chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến cái gì lớn lao. Có đặt việc lớn vào trước thì mới có thể phân phối, bố trí thời gian để thực hiện, làm nên đại sự.

2. Chiếc thuyền không

Một người đi thuyền qua sông, thấy phía trước có một con thuyền đang trôi đến. Người này hô vang báo hiệu mấy lần, bên kia không một lời hồi đáp. Thấy vậy, người đi thuyền liền mở miệng mắng to kẻ lái thuyền kia không có mắt.

Nhưng khi đến gần, nhìn sang thì mới biết chiếc thuyền này trống rỗng, không có một bóng người. Thấy vậy, cơn bực tức của người đi thuyền cũng tan biến, không còn vết tích gì.

Cơn nóng giận xét cho cùng cũng chỉ là từ trong lòng ta mà tự phát sinh ra. Nếu nhìn xa trông rộng thêm một chút, kềm chế lại một chút, không còn lấy bản thân mình làm trung tâm thì sẽ tránh được rất nhiều cơn nóng giận không đáng có.

3. Dùng rổ múc nước

Có đứa trẻ nọ đến tuổi đi học, hôm nào cũng chăm chỉ đọc sách. Một hôm, đứa trẻ hỏi ông rằng: Ông ơi, cháu mỗi ngày đều đọc sách, nhưng cháu đa phần đều không hiểu, gấp sách lại thì quên sạch, đọc sách như vậy có tác dụng gì không?

Người ông không vội trả lời, quay người lấy một chiếc rổ đưa cho đứa cháu bảo rằng: Cháu hãy cầm chiếc rổ này, đựng nước về đây cho ông.

Đứa bé thử rất nhiều lần, nhưng trên đời có bao giờ rổ lại chứa được nước. Dù có vất vả bao nhiêu đứa bé cũng không thể mang nước về được. Người ông lúc đó mới cười, bảo đứa trẻ nhìn lại xem chiếc rổ như thế nào. Đến lúc này, đứa trẻ mới nhận ra rằng, chiếc rổ hiện tại, đã sạch hơn chiếc rổ lúc đầu vạn lần.

Con người ta khi đọc sách, dù là không hiểu, không nhớ được, nhưng cũng sẽ thay đổi bản thân một cách vô tri vô giác. Những gì đọc được trong sách sẽ được lưu lại trong tiềm thức con người, từ đó soi sáng trí tuệ, thấu hiểu nhân sinh.

 4. Chiếc bình không

Cáo cùng khỉ mấy ngày liền không có gì bỏ vào bụng, liền đi khẩn cầu Sơn Thần ban cho bọn chúng ít đồ ăn.

Sơn Thần nói rằng: Ta có hai chiếc bình, một cái đổ đầy đồ ăn, một cái không, các ngươi chọn một đi.

Cáo nghĩ một lúc, nói: Tôi thấy cả hai bình này đều trống không.

Nghe thấy vậy, một chiếc bình vội lên tiếng thanh minh: Không phải, ta đích thị là một chiếc bình đầy.

Cáo nghe xong, lập tức lấy chiếc bình còn lại, bên trong quả nhiên tràn đầy đồ ăn.

Khỉ không hiểu, cáo liền giải thích: Chỉ có những kẻ trống rỗng mới sợ người khác bảo rằng mình trống rỗng, do vậy mới vội thanh minh. Còn những kẻ bên trong đầy đủ, dù có nói gì, nó cũng sẽ không quan tâm. 

5. Chiếc chén trống không

Có một vị học giả muốn gặp thiền sư để tìm lối thoát cho sự bế tắc của mình. Tuy nhiên, thay vì lắng nghe, ông lại nói át hết phần của vị thiền sư, khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình.

Vị thiền sư chỉ im lặng rót trà vào một chiếc chén. Nước trà đã đầy, vị thiền sư vẫn không dừng lại. Người kia thấy vậy liền can ngăn: Sư thầy đừng rót nữa, chén đầy tràn ra mất.

Đến lúc đó, vị thiền sư mới nói: Ngài như chén trà này, chứa đầy thành kiến cũng như quan điểm cá nhân của ngài, chén đã đầy rồi thì làm sao có thể rót thêm được gì vào?

Người kia lúc này mới chợt hiểu ra tại sao mình bế tắc, tại sao xung quanh mình mãi không có thêm gì mới mẻ. 

Căn bản bên trong mình đã được lấp đầy bởi thành kiến nên chẳng thể tiếp thu thêm được bất cứ thứ gì. Muốn uống trà ngon, đầu tiên phải có chén rỗng.

 
- Về già, là khi ta có một đôi mắt mờ đi nhưng lại nhìn cuộc đời rõ hơn trước. Vì có những thứ không thể nhìn bằng mắt thịt, và cũng có những điều không thể nghe bằng tai trần.
- Về già, là khi đôi chân mỏi mệt khi đã bị kéo lê gần hết quãng đường đời nhưng khi ngoái đầu lại ta dường như mới là đứa trẻ ngày hôm qua. Bây giờ ta bước chậm hơn trước, chắc hơn trước và cũng trân trọng hơn từng cái chạm đất, vì có thể ngày mai ta không còn bước đi được nữa.
- Về già, là khi ta dùng đôi tai điếc của mình để nghe thiên hạ đang xôn xao về chuyện đời và ta biết rằng hơn một nửa trong số ấy không là thật. Bây giờ, âm thanh êm dịu duy nhất chỉ có tiếng chim tiếng gió và những âm thanh còn đọng lại trong lòng ta, của những người ta từng trân quý nhưng bây giờ không còn thể gặp lại nữa.
- Về già, là khi ta nhận ra rằng ta đã may mắn như thế nào khi từng được hít thở không khí một cách thoải mái, vì bây giờ, mỗi hơi thở là một thước đo của sự sống. Ta thở ra nhưng ta không thể biết có thể hít vào một lần nữa được hay không?
- Về già, là khi những người tri kỷ ta còn ngồi lại cùng ta hoài niệm về một thời xa xưa, tuy là không nhiều. Âu đó cũng là quy luật tự nhiên, khi ta không còn giá trị, những bằng hữu sẽ rời xa ta, người còn ở lại nhất định ta phải trân quý.
- Về già, là khi ta nếm đủ ngọt bùi đắng cay của cuộc đời. Những thứ làm ta say đắm ngẫm lại vui sướng không là bao nhưng đau khổ lại rất nhiều. Có những thứ ta cứ tưởng nắm chặt trong tay rồi thì ngày mai lại trôi đi mất. Cuộc đời như một trò đùa mộng mị mà người chơi phải trả bằng cả tuổi thanh xuân của mình, bây giờ ngẫm lại chỉ toàn là hối tiếc.
- Suốt đời quý nhất cũng chỉ là hai tiếng bình yên. Hạnh phúc cũng không phải là điều gì quá xa vời, nhưng có những người gần lúc cuối đời mới nhận ra được điều đó.

Sưu tầm

lllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll