TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)
TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

Thursday 12 August 2021

Y PHÁP BẤT Y NHÂN

 

http://phtq-canada.blogspot.com/2021/08/y-phap-bat-y-nhan.html

Trên đời này hãy áp dụng: “Y PHÁP BẤT Y NHÂN”. Nghĩa là: “XÉT VIỆC KHÔNG XÉT NGƯỜI”.
Nhất là người đời không nên có thành kiến để đi đến kết luận sai lạc và tuyệt đối không nên về hùa với số đông người khác. Số đông chưa chắc đã hiểu rõ câu chuyện, chưa chắc đã nắm được sự thật, chưa chắc đã có chân lý.
Như vậy, giữa con người với con người,
việc làm tổn thương nhau sẽ giảm đi rất nhiều.


Câu chuyện 1: Có người đi đường thấy một người khoẻ mạnh đang khống chế một người khác, bèn ra tay giải cứu. Người bị khống chế chạy thoát, biến mất dạng. Người đi đường mới biết đó là tên cướp đang bị nhân viên công lực khống chế.

Câu chuyện 2: Trên internet, có người nhận được emails với nội dung thô bỉ, tục tĩu, hạ cấp với danh tánh của một người, bèn vội vàng tin ngay và lên án người này thậm tệ, nhất là người đó lại là một người danh tiếng. Họ quên mất người gửi emails bất xứng đó mới chính là tác giả. Trò chơi này thường xảy ra và thường có khối người đạo đức giả lên tiếng kết án như vậy.

Câu chuyện 3: Có một chú heo, một chú cừu và một chú bò sữa bị nhốt trong một chuồng. Có một lần người chủ bắt chú heo, chú heo liền lớn tiếng kêu thất thanh và chống cự mãnh liệt.

Cừu và bò sữa không thích tiếng kêu của chú heo nên giận giữ chỉ trích: “Ngươi thật là làm quá, ông chủ mỗi lần đến bắt chúng tôi thì chúng tôi cũng không kêu to ầm ĩ như ngươi”.

Chú heo nghe xong liền đáp lại: “Việc bắt các anh và bắt tôi là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Ông chủ bắt các anh chỉ là muốn lấy lông và sữa của các anh, nhưng ông ấy bắt tôi là muốn lấy mạng của tôi, các anh có hiểu không?”.

Cừu và bò sữa nghe xong đều lặng yên không nói được lời nào.

Câu chuyện ngụ ngôn tuy ngắn ngủi và đơn giản nhưng lại rất sâu sắc. Câu chuyện nói cho chúng ta biết rằng, người ở vị trí và hoàn cảnh khác nhau thì rất khó để hiểu được người khác.

Câu chuyện 4: Một vị bác sĩ sau khi nhận được cuộc điện thoại tiếp nhận một ca phẫu thuật gấp, liền vội vã chạy nhanh nhất đến bệnh viện và thay đổi trang phục.

Cha của bệnh nhân không kềm chế được bực tức nên trách: “Tại sao ông lại có thể đến muộn như vậy? Chẳng lẽ ông không biết được rằng con trai tôi đang ở vào tình thế nguy hiểm sao? Ông đúng là người không có trách nhiệm”.

Bác sĩ nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải trực ở bệnh viện hôm nay. Nhưng khi nhận được điện thoại tôi đã lập tức đến ngay. Xin ông bình tĩnh một chút”.

- “Bình tĩnh? Nếu như người nằm trong phòng phẫu thuật là con trai của ông thì ông có thể bình tĩnh được không?” cha của bệnh nhân phẫn nộ nói.

Bác sĩ lại ôn tồn: “Được rồi. Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho con trai của ông”.

Cha của bệnh nhân lại tức giận nói: “Chỉ có người thờ ơ với sự sống chết của người khác mới có thể nói được những lời như vậy”.

Mấy tiếng sau, ca phẫu thuật thành công, bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra vui vẻ nói với cha của bệnh nhân: “Cảm ơn trời đất, con trai của ông được cứu rồi”.

Không chờ người đàn ông kia trả lời, vị bác sĩ vội vã rời đi và nói: “Nếu như có vấn đề gì, ông có thể hỏi cô y tá”.

 Cha của bệnh nhân bất bình nói với cô y tá: “Ông ta thật ngạo mạn. Tôi muốn hỏi tình trạng của con trai tôi một chút mà cũng không được”.

Nữ y tá nói: “Con trai của bác sĩ hôm qua đã mất vì tai nạn giao thông, lúc chúng tôi gọi điện cho bác sĩ đến mổ cho con trai của ông, bác sĩ đang trên đường đến nhà tang lễ. Bây giờ con trai của ông đã được cứu sống rồi, bác sĩ phải vội vàng trở về để lo việc chôn cất cho con trai mình”.

 


llllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll