Từ
lúc lấy chồng, tôi theo đạo Công Giáo. Tôi đi nhà thờ mỗi tuần và tin
Chúa nên về chuyện phong thủy thì đạo Công Giáo cho là dị đoan và không
được tin nhưng tôi thiết nghĩ
"có tin có lành" và những chuyện này đã xảy ra cho chính bản thân và
trong gia đình nên tôi xin kể, tin hay không là tùy ở mỗi người.
Lúc
ở VN, quê ngoại của tôi ở tận Kiên Giang. Ông ngoại tôi là điền chủ nên
khi Má tôi có ý định làm ăn nên ông ngoại chia cho Má tôi một phần đất
trong tỉnh để xây rạp hát.
Ba tôi lúc đó đang làm cho hãng Hàng Không VN còn Má tôi thì làm cho
hãng Hàng Không Pháp. Ba tôi quyết định nghỉ việc để trông coi việc xây
cất rạp hát.
Vì
gia đình tôi không theo đạo Phật hay Thiên Chúa, chỉ thờ ông bà, tuy
vậy cũng không màng hay để ý đến những chuyện phong thủy nên khi xây thì
cái rạp hát lại nằm chắn ngay
con đường nên bị con đường đâm vào.
Sau
khi xây cất xong Ba và Má tôi điều nghỉ việc ở trên Saigon để cùng về
trông coi rạp hát còn chúng tôi phải sang nhà ngoại ở để đi học. Nhà
ngoại tôi cũng cùng xóm, chỉ
cách nhà tôi chừng vài bước.
Cứ
mỗi tuần Ba Má tôi thay phiên nhau lên Saigon để lấy phim và trông
chừng con cái luôn. Gia đình tôi trước đó rất hạnh phúc nhưng từ khi có
cái rạp hát thì Ba Má tôi cãi
nhau hằng ngày, kéo dài đến vài năm rồi cuối cùng thì đường ai nấy đi,
rạp hát đóng cửa để trống.
Lúc
đó tôi chỉ mới 10 tuổi nên không hiểu tại sao gia đình tôi lại đổ vỡ
chỉ biết có nghe loáng thoáng tại cái rạp hát xây bị con đường đâm vô.
Sau
này lớn lên tôi được biết thêm là nhà ngoại tôi cũng bị cái faute là
cửa trước và cửa sau thông suốt với nhau. Điều này theo phong thủy thì
không tốt vì tiền vô cửa trước
sẽ ra cửa sau hết. Tôi thấy thì trường hợp này đúng với gia đình ngoại
tôi.
Ông
bà ngoại lấy nhau do 2 bên gia đình xếp đặt nên sau khi có với nhau
được 7 người con thì ông bà không sống chung với nhau nữa. Bà ngoại thì ở
Saigon còn ông ngoại thì ở
Kiên Giang, mỗi tháng ông gửi tiền cho bà xài. Mặc dù tôi biết ông gởi
không ít nhưng tháng nào bà ngoại cũng than phiền thiếu hụt rồi khi ông
ngoại mất thì gia tài để lại cũng bị bà ngoại và mấy cậu làm tán gia bại
sản.
Trở
lại với chuyện gia đình tôi, sau khi Ba Má tôi ly dị, Ba tôi trở lại đi
làm cho hãng Hàng Không tư nhân Mỹ và khi biến cố 75 xảy ra, Ba được
dẫn bày con 5 đứa cùng người
cháu đi di tản còn Má tôi thì đã có chồng khác nên phải ở lại.
Lúc
gia đình tôi mới qua định cư ở Mỹ, được nhà thờ bảo trợ thuê cho căn
nhà 3 phòng ngủ cho 7 người ở. Căn nhà cửa trước nhìn ra ngọn đồi rất
đẹp và có garage ăn thông vô
nhà nhưng garage lại có con đường đâm thẳng vào.
Thoạt
đầu mới nhìn thì không ai để ý đến con đường này vì nó không phải là
đường lớn mà chỉ là đường cho xe chạy loanh quanh trong khu nhà, vả lại
khi mới qua người ta thuê
cho mình ở thì mình đâu có sự lựa chọn nào khác.
Sau
khi về ở căn nhà đó không lâu thì trong nhà lúc nào cũng có chuyện hục
hặc, xào xáo. Các anh chị em không thuận hòa với nhau kể cả với Ba tôi
rồi lần lượt các anh chị dọn
ra ở riêng chỉ còn lại mình tôi ở lại với Ba. Cha con tôi phải dọn ra
căn nhà khác nhỏ hơn cho đỡ tốn kém.
Khi
tôi lấy chồng, vì không muốn bỏ Ba một mình và gia đình chồng lúc đó
vẫn còn ở VN nên chồng tôi về ở rể. Sau vài năm dành dụm tiền chúng tôi
mua được căn nhà đầu tiên.
Lúc đó tôi còn rất trẻ, lại chẳng tin gì về phong thủy nên khi đi coi
nhà, thấy căn nào vừa túi tiền, ưng ý thì tậu ngay. Sau 4 năm sinh sống
trong căn nhà đó thì vợ chồng tôi bán đi và mua căn khác lớn hơn để có
đủ chỗ ở cho gia đình chồng qua đoàn tụ.
Chuyện
nghe thì cũng không có gì đáng để kể, nhưng cũng xin nói thêm, từ lúc
qua Mỹ đến bấy giờ thì Ba tôi vẫn sống độc thân và ở với vợ chồng tôi
tới 21 năm. Rồi một ngày
kia, Ba quyết định bước thêm bước nữa. Tôi rất mừng cho Ba vì tôi biết
Ba rất cô đơn và tôi luôn mong Ba có người bạn đời chăm sóc, hủ hỉ lúc
tuổi già.
Vì
muốn Ba có cuộc sống riêng tư, hạnh phúc với vợ mới nên khi Ba đề nghị
mua nhà và ra ở riêng thì tôi ủng hộ ngay. Tôi hăng hái cùng Ba đi coi
nhà và cuối cùng thì Ba đã
chọn được căn ưng ý nhưng khi bước vào căn nhà đó trong lòng tôi cảm
thấy bất an, linh tính cho tôi thấy có cái gì không ổn.
Tôi
có nói với Ba là tôi không thích căn nhà này nhưng Ba thì rất thích và
cuối cùng tôi chiều theo ý Ba vì nghĩ nhà mua cho Ba chứ đâu phải mua cho
tôi, miễn là Ba thích được
rồi. Ba về sống trong căn nhà đó đúng 6 tháng thì lâm bệnh. Ba bị ung
thư Tụy tạng (pancreatic cancer) và chỉ trong vòng 1 tháng, từ lúc phát
hiện bệnh thì Ba qua đời, nhưng trước đó Ba rất khỏe. Lúc mất, Ba tôi
chỉ mới 65 tuổi.
Ba
tôi là một người cao lớn, khỏe mạnh, phong độ, siêng năng tập thể dục
và ăn uống đều độ nên trước đó Ba không hề có bệnh tật gì cả ngoài những
lúc trở trời, cảm cúm xoàn
thôi. Sự ra đi quá nhanh của Ba làm tôi ngỡ ngàng, hụt hẫng, khi đồ đạc
của Ba còn chưa kịp dọn hết ra khỏi nhà tôi thì đã phải mang về lại.
Ba
là người rất tỉ mỉ, cái gì Ba cũng cất giữ cẩn thận, từ giấy ban khen
con học giỏi đến tờ căn cước, giấy khai sinh của con từ VN mang qua Ba
vẫn giữ mặc dù Ba đã có cháu
nội, ngoại. Khi tôi soạn lại giấy tờ của Ba, vô tình tôi tìm thấy lá số
tử vi của Ba mà có lẽ đã được viết khi tôi còn chưa sinh ra. Tờ giấy
viết tay, chỉ 1 trang và giấy đã ngã màu vàng cũ mèm.
Tôi
đọc mà không thể tin được sự chính xác của lá số, nói rõ về số phận,
cuộc đời của Ba như thế nào và chính xác nhất là năm 65 tuổi Ba sẽ bị
bệnh nặng và nếu có qua được
thì chỉ sống đến 70 tuổi. Hơn thế nữa, trong lá số còn nói rõ khi Ba
mất chỉ có 1 người con có mặt lúc nhắm mắt. Thật đúng như vậy. Ba có tất
cả 5 người con và lúc Ba bệnh thì tất cả anh chi em đều tụ họp về chăm
sóc cho Ba mỗi ngày nhưng hôm đó chỉ có mỗi
mình tôi trong bệnh viện với Ba còn các anh, chi, em tôi chưa kịp đến
khi Ba trút hơi thở cuối cùng.
Vài
tháng sau khi Ba mất, một hôm tình cờ tôi tìm được một tờ giấy ghi
phong thủy theo tuổi tác do một người bạn làm chung copy cho gần cả chục
năm về trước. Tôi quên bẵng
đi nhưng hôm đó lại vô tình tìm thấy và lúc người bạn cho tôi cũng
không hề đọc tới.
Cầm
tờ giấy trong tay tôi tò mó tìm hiểu về tuổi của tôi và tuổi của chồng
rồi so sánh với hướng nhà chúng tôi đang ở thì thật ngạc nhiên khi thấy
đề "ở lâu thời hiếm con"
và sự thật là chúng tôi không có con…. Tôi vẫn chưa tin nhưng gì mình
đã đọc nên tôi tìm coi lại hướng căn nhà cũ mà chúng tôi mua đầu tiên
thì thêm một điều ngạc nhiên nữa là cả 2 căn nhà điều cùng một hướng!
Chưa
hết bàng hoàng, tôi lại xem tuổi của Ba và hướng căn nhà Ba đã ở trước
khi mất thì tôi hết hồn khi đọc chữ TUYỆT MỆNH. Tim tôi như ngừng đập
trong một giây, tôi như từ
trên Trời rớt xuống. Từ đó tôi luôn để ý đến phong thủy mặc cho ai nói
Công Giáo không được tin những điều nhảm nhí đó.
Chuyện
cũng chưa ngừng ở đây. Lúc bấy giờ thì tôi đã biết và tin phong thủy
nên khi anh trai tôi định mua nhà thì tôi đã cẩn thận xem tuổi của anh
và vợ rồi đề nghị hướng nhà
để anh mua cho tốt nhưng anh nói "tao không có tin mấy chuyện đó" rồi
anh còn gọi đùa tôi là "bà thày bói bất đắc dĩ".
Anh
so sánh với người Mỹ, người ta có coi phong thủy bao giờ đâu sao họ vẫn
giàu, vẫn sống tốt đó thôi, mặc cho tôi có đem chuyện của Ba ra kể, anh
cũng một mực không tin,
anh nói chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cuối
cùng anh đã chọn căn nhà mà tôi hết lời van xin, ngăn cản vì có chữ
Tuyệt Mệnh cho anh. Nhưng có lẽ một phần do anh thích căn nhà đó và cũng
không tìm được căn nào khác
vừa túi tiền nên anh đã mua và anh còn trấn an tôi là khi dọn vào anh
sẽ sửa hướng cửa cho tôi yên lòng. Anh dọn vào sống trong nhà đó được
hơn 1 năm thì khám phá anh bị ung thư gan ở giai đoạn cuối. Hướng cửa
vẫn chưa được sửa thì anh đã mất năm anh chỉ mới
52 tuổi.
Anh
tôi mất, tôi như người mất hồn. Tôi rất thương anh tôi, thương đến nỗi
khi anh ngã bệnh tôi đã cầu xin để được thay thế chỗ cho anh. Anh hơn
tôi gần 3 tuổi và từ nhỏ đến
lớn 2 anh em luôn chơi chung với nhau. Những trò chơi thô sơ rẻ tiền
của con nít VN ngày xưa như "vít hình", lấy dép tạt lon, chơi 5-10, chơi
U, chọi lính v.v.. tôi đều tham gia với anh và đám con trai nhưng vì là
con gái tôi không nhanh nhẹn mà cũng không
thể nào chơi bằng được với bọn con trai nên mỗi khi bị thua te tua thì
tôi lại khóc.
Anh
tôi rất phiền về chuyện này vì phải "cứu bồ" cho tôi luôn. Đôi lúc thấy
tôi bị bọn con trai phạt tơi tả, mặt tôi mếu máo, anh đề nghị cho tôi
ra rìa để tôi khỏi bị phạt
nữa.
Tôi
nhớ có một lần Ba Má tôi bận đi dự tiệc, trước khi đi Ba có dặn dò anh
cẩn thận là ở nhà không được chọc tôi khóc nhưng khi Ba vừa đi thì anh
đã trêu tôi suốt buổi. Tức
quá khi Ba vừa về đến nhà tôi liền méc và Ba bắt anh nằm xuống quất cho
vài roi vô đít. Tôi nhớ lúc nhìn anh bị đòn tôi thấy xót vô cùng và tôi
cũng khóc. Ba không hiểu tại sao tôi khóc? Tôi hối hận vì đã méc Ba và
từ đó tôi tự nguyện với lòng sẽ không bao
giờ méc về anh bất cứ chuyện gì nữa.
Là
con trai nhưng anh tôi lại thích ăn quà vặt nhất là món đu-đủ bò khô và
mỗi khi nghe ông bán hàng rong đạp xe ngang qua nhà, tay ông nhấp cây
kéo sắt thành tiếng "chắp chắp"
thay cho tiếng rao hàng thì anh nhắc khéo tôi "ông chắp chắp kìa Bế".
Thế là tôi chạy vào nhà moi tiền trong ống heo ra để bao anh.
Lúc
mới qua Mỹ không có tiền nên mỗi khi cần cắt tóc thì anh là người cắt
tóc cho tôi mà lúc đó tôi cũng đã học lớp 11 rồi chứ đâu còn nhỏ gì?
Cũng may là anh tôi khéo tay
nên cũng không đến nỗi tệ.
Tôi
cũng là nạn nhân bị anh chọc ghẹo nhiều nhất bằng những trò chơi con
trai quái ác của anh nhưng tôi vẫn luôn thương anh, thương đến nỗi tôi
muốn được chết thay cho anh. Ngày
cuối của đời anh, có lẽ biết mình sắp chết, anh nắm tay tôi siết chặt
thay cho lời từ giả. Khi anh tôi trút hơi thở cuối cùng tôi cũng ở bên
anh và tôi đã khóc thảm thiết.
Tôi
giận anh tôi vì đã không nghe lời tôi can ngăn. Tôi trách Ba tôi sao
lại cứ muốn căn nhà đó nhưng tôi cũng biết mỗi người điều có số mệnh.
Phải chăng cuộc đời của Ba và
anh tôi đã đến lúc kết thúc nên duyên số đã khiến họ có những lựa chọn
đó.
Tôi
cũng tin rằng mỗi con người từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi thì số
ngày sống trên thế gian này đã được định sẵn, chẳng qua là chúng ta
không có quả cầu thủy tinh (the
crystal ball) để được nhìn thấy tương lai của mình còn lại bao nhiêu
ngày.
Nếu
được biết trước như vậy tôi nghĩ nhiều người sẽ sống rất tốt với nhau
nhưng nó sẽ không còn ý nghĩa nữa. Cuộc đời này rất ngắn ngủi, hãy sống
và cư xử với nhau như hôm
nay là ngày cuối của đời mình.
Tôi tin rằng giờ đây Ba, Má và anh tôi đã được sum họp, gia đình tôi không còn đổ vỡ nữa và họ sống rất hạnh phúc ở bên kia....
Đừng
làm những gì mình không muốn người khác làm với mình (lời Phật dạy), và
hãy làm những gì mình muốn người khác làm cho mình (lời Chúa Giêsu
dạy). Hai câu này tương phản
với nhau nhưng cùng một ý nghĩa.
Ga Ta