https://phtq-canada.blogspot.com/2024/02/dau-nam-di-chua-cau-duyen.html
https://phtq-canada.blogspot.com/2022/02/dau-nam-di-chua-cau-duyen.html
ĐẦU NĂM ĐI CHÙA CẦU DUYÊN
ĐẦU NĂM ĐI CHÙA ĐÚNG CHÁNH PHÁP
https://phtq-canada.blogspot.com/2012/01/au-nam-i-chua-ung-chanh-phap.html
https://lotus-lantern-canada.blogspot.com/2014/02/au-nam-i-chua-ung-chanh-phap.html
https://phtq-canada.blogspot.com/2015/02/au-xuan-i-chua.html
https://phtq-canada.blogspot.com/2016/10/i-chua-phai-ung-chanh-phap.html
https://phtq-canada.blogspot.com/2020/01/i-chua-ung-chanh-phap.html
https://phtq-canada.blogspot.com/2022/02/di-chua-dung-chanh-phap.html
Đầu Xuân
Phật đường Thiền đường, tịnh thất thiền thất, đạo tràng tu học, dựng lên phát triển, công sức bá tánh, tịnh tâm tịnh tài, để cho mọi người, có nơi lễ Phật, có nơi tạo phước, có nơi tưởng niệm, tổ tiên ông bà, phát huy văn hóa, có nơi tĩnh tâm, sau những tháng ngày, đấu tranh tranh đấu, kiếm sống vất vã.
Trong suốt cuộc đời, đầy dẫy khó khăn, những sự bất trắc, việc bất như ý, căng thẳng muộn phiền, hệ lụy trầm kha, mất mát vật chất, cũng như tinh thần, thăng trầm sóng gió, quan trọng nhứt là: có nơi tu học, thực hành Chánh Pháp, để đạt mục đích, giác ngộ giải thoát, dứt trừ những chuyện, phiền não khổ đau, thoát ly sanh tử, luân hồi nhiều kiếp.
Bởi vậy cho nên, nhân dịp năm hết, tết đến hằng năm, chúng ta cùng nhau, xét lại cái chuyện, đi chùa đầu năm, hay vào dịp khác, làm sao thực hiện, cho đúng chánh pháp, làm sao cho được, ích lợi thực tế, có thể giúp đỡ, cuộc đời hiện tại, tất cả chúng ta, chuyển hóa tốt đẹp, được may mắn hơn, được an lạc hơn, được hạnh phúc hơn, gặp được thiện nhơn, chỉ đường dẫn lối.
Tìm thấy chánh đạo, biết cách tu tập, theo đúng chánh pháp, tu tâm dưỡng tánh, tránh cảnh chen lấn, giành giựt hái lộc, đi chùa đầu năm, giựt cho bằng được, trái cam trái quít, cành hoa nén hương, để đem về nhà, gọi là lấy hên, đồng thời tránh được, thất vọng não nề, ngay khi nhận ra, những người đi chùa, cũng không khác gì, những người ngoài đời, nhiều khi tệ hại, và nguy hiểm hơn, cũng như tránh được, thất vọng nãn lòng, khi lời cầu nguyện, không được đáp ứng, linh nghiệm như ý, và tránh được cảnh, mê tín dị đoan, tiền mất tật mang, bởi vì tin tưởng, ông bà thầy bói, nói bậy nói bạ, phong thủy địa lý, hý ngôn đủ thứ, tự nhận bừa bải, linh nghiệm như thần, trúng trăm phần trăm, vân vân và vân vân.
Trong suốt cuộc đời, năm nào cũng vậy, chúng ta cũng gặp, những chuyện may mắn, vừa ý vui vẻ, cùng với những chuyện, kém may không tốt, khó chịu buồn phiền! Ngay cả cuộc đời, các bậc thánh nhân, các vị giáo chủ, trên thế gian này, cũng không ngoại lệ, có người tán tụng, tung hô khen ngợi, bái phục qui ngưỡng, đồng thời cũng không, tránh khỏi rắc rối, phỉ báng mạ lỵ , vu khống cáo gian. Thậm chí có vị, bị bắt bỏ tù, hay bị xử chết, một cách thê thảm! Tại sao như vậy? Bởi vì thực ra, đã là người ta, dù là thánh nhân, bậc đại tu hành, hay đã đắc đạo, tất cả đều không, ra ngoài nhân quả.
hay
Muốn tu thì phải học
Muốn đọc phải biết chữ
Chuyên chú hình thức, cúng kiến lễ lạy, cúng sao giải hạn, quanh năm suốt tháng, cầu này cầu kia, vía ông vía bà, thực là uổng phí, cả cuộc đời này, lại còn dẫn dắt, bao người lầm lạc, vì tin màu áo, sa vào tà đạo, xa rời chánh đạo, biết đến bao giờ, quày đầu tỉnh ngộ?
Trong Kinh A Hàm, Đức Phật có dạy:
Chỉ nên tin theo, những gì có thể, kiểm nghiệm lại được, đúng với chân lý, đúng với lẽ thực, thông qua trí tuệ, sáng suốt thông minh, thấy có ích lợi, cho bản thân mình, và cho mọi người".
Để tránh sai lầm, cho chính chúng ta, không tin mù quáng, bất cứ lời nào, do những người có, thế lực ngoài đời, cũng như thế lực, trong các tổ chức, tôn giáo thế gian, chúng ta nhứt định, phải biết suy xét, tư duy nghiền ngẫm, đối chiếu so sánh, với tam tạng kinh, tạng luật và luận. Hơn như thế nữa, ở trong Phật giáo, có "Tam Tuệ Học", tức ba môn học, giúp đỡ con người, phát sanh trí tuệ, thông minh sáng suốt, phân biệt chánh đạo, khác với tà đạo, có được chánh kiến, và có chánh tín, tránh được mê tín, và tránh dị đoan. Ba môn học đó, là: "Văn, Tư, Tu".
Trước hết chúng ta, cần phải lắng nghe, lời giảng thiết tha, của thiện tri thức, phải học kinh điển, và những lời dạy, của chư tôn đức. Xong rồi, chúng ta phải biết, tư duy quán chiếu, suy nghĩ nghiền ngẫm, một cách kỹ lưỡng, một cách tường tận, một cách thấu triệt. Khi nào nhận thấy, những lời dạy đó, quả thực đem lại, an lạc cho mình, ích lợi cho người, chúng ta bắt đầu, tu tập thực hành, vào trong đời sống, hằng ngày hằng giờ, của chính chúng ta.
Không có cái gì, ở trên đời này, tồn tại vĩnh viễn, không có người nào, trẻ mãi không già, sống mãi không chết, dù cho người đó, là bất cứ ai, giàu sang nghèo hèn, thông minh ngu dốt, quan chức thường dân, tu sĩ tín đồ, da đen da trắng, da vàng da đỏ, khỏe mạnh đau yếu, tất cả cũng đều, có ngày bắt buộc, từ giã cuộc đời, hai bàn tay trắng, chỉ đem theo được, cả khối nghiệp báo, đã gây tạo nên, trong suốt cuộc đời, sống trong vô minh, không biết chánh đạo.
lllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll
Đi lễ chùa đầu năm
10 sai lầm lớn mà mọi người hay mắc nhất
Phương Lam
Theo
kinh điển nhà Phật, Phật không cần chút vật chất gì ở con người, mà vì
sự từ bi, chư Phật muốn dang tay cứu độ con người khỏi bể khổ của lục
đạo luân hồi. Sinh lão bệnh tử, mọi sự việc ở cõi người vốn là chiếu
theo luật nhân quả, ai làm điều ác sẽ kết ác duyên, ai làm điều thiện sẽ
kết thiện duyên.
Sau đây là những sai lầm lớn khi đi lễ chùa mà
nhiều người mắc phải. Khi làm sai, chúng ta không những không tạo được
công đức, mà còn có thể mắc thêm đại tội với Phật.
1. Viết sớ và dâng sớ khi lễ chùa
Viết
sớ cầu xin là điều mọi người quan tâm đến. Ai cũng rất lo lắng rằng nếu
không có lá sớ đó, thì lời cầu xin không đến được Thần Phật. Nhưng có
lẽ bạn sẽ bớt lo lắng hơn khi biết điều này.
Thực ra, chỉ cần tĩnh
tâm suy nghĩ một lúc, một người dù không tinh thông Phật Pháp cũng có
khả năng đoán định được những điều dưới đây.
-
Một là, không cần viết ra thì Đức Phật cũng sẽ biết trong tâm chúng ta
nghĩ gì, mong muốn điều gì. Đức Phật là người đã tu luyện, khai ngộ, tu
thành chính quả, có thể thi triển thần thông uy lực vô tỷ. Thần thông
bao gồm cả thiên nhĩ thông, tha tâm thông - chính là khả năng đọc được
suy nghĩ của người khác. Như vậy thì, bạn có nói nhỏ đến đâu Phật cũng
nghe thấy, thậm chí mới chỉ động niệm trong đầu Ngài đã biết rồi. Nên
nếu việc viết sớ khó khăn quá và bạn thiếu tờ sớ, bạn cũng không cần
phải lo lắng quá. Phật có thể biết hết những điều bạn mong muốn trong
tâm và sự thành kính của bạn khi đến cửa chùa. Vậy nên, sự thành tâm,
thành kính của bạn mới là quan trọng nhất.
- Hai là, bạn chỉ biết
đời này mình là ai, còn Phật biết cả quá khứ, tương lai và từng đời của
mỗi người. Vậy nên, chúng ta có lẽ không cần phải lo lắng rằng quá đông
người thế này, liệu Phật có biết mình là ai, có nhận ra sự thành kính
của mình hay không?
- Ba là, Đức Phật trong suốt cuộc đời thuyết
Pháp chưa bao giờ dạy con người cầu xin mình ban phước. Từ Phật trong
tiếng Phạn là “Buddha”, nghĩa là người đã giác ngộ. Ngài giác ngộ các
nguyên lý của Pháp vũ trụ ở các tầng thứ khác nhau, trong đó có quy luật
nhân quả: Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Vậy nên, Đức Phật khuyên
bảo con người tu tâm hành thiện. Chỉ có hành thiện mới mang lại phúc
báo, chứ Ngài không phải là đấng ban phúc, giáng họa.
Ấy thế mà
có người lại viết đủ thứ cầu xin: nào là tiêu tai giải nạn, nào là buôn
bán phát tài, gia quyến an khang… Nếu chỉ vì một người dâng sớ cầu xin
và bỏ nhiều tiền dâng lễ mà Phật thực sự ban cho người ấy, thì có khác
gì người thường nhận “quà biếu”?
Lễ chùa đầu năm là nét văn hóa
truyền thống tốt đẹp của người Việt ta. Đi chùa với tâm thanh tịnh, một
lòng tu tâm hướng Phật, ắt sẽ kết Thiện quả.
2. Cúng dường tượng Phật đồ mặn
Hiện
nay vẫn có những người cúng dường gà xôi, vốn là đồ mặn, lên Tam Bảo.
Nếu như chỉ có trái cây và hương hoa, trong tâm họ thông thường cảm thấy
không yên tâm. Thực tế ai cũng biết câu “đi lễ Phật quan trọng nhất ở
tấm lòng thành”, nhưng dường như con người đã quen cách nghĩ rằng dùng
vật chất mà mình yêu thích để thể hiện ra “lòng thành” với Phật, cho
rằng lễ càng to, càng đắt tiền mới thể hiện ra “lòng thành”.
Đây thực
tế là tư duy biếu xén quà cáp - vốn để đổi lấy những thứ mà họ đang
mong cầu - điều này đã ăn sâu vào tâm khảm họ. Khi con người có thói
quen sùng bái vật chất kim tiền, các vấn đề đạo đức lại dường như bị xem
nhẹ.
Theo kinh điển nhà Phật, vật chất ở cõi người lại là điều Phật
xem nhẹ nhất, cái tâm thiện lương của con người mới là điều quan trọng,
Phật chỉ nhìn vào tâm thiện của con người mà thôi.
3. Cúng dường Phật tiền lẻ, tiền địa phủ, hóa vàng mã tại chùa
Cũng
như trên, tiền lẻ và tiền vàng mã, vốn hoàn toàn không phải những thứ
vật chất mà con người có thể dâng lên cõi Phật. Xả bỏ tâm tham lam mê
đắm vật chất tiền bạc, vốn là điều đầu tiên Thần Phật khuyên răn con
người.
Tiền lẻ còn là một thứ “bẩn” hết mức đến con người cũng biết…
dính đầy trên đó là vi khuẩn, vi trùng, chứ chưa nói đến sự thanh khiết.
Mà người ta luôn nói, cần phải dâng lên Phật những gì tinh khiết nhất.
Tiền
địa phủ (hay còn gọi là tiền âm phủ) và vàng mã, vốn tự thân nó đã nói
rõ là tiền dành cho cõi âm gian, địa phủ, người chết về cõi âm gian,
chúng sinh cô hồn vơ vất không nơi trú ngụ. Còn Phật ở nơi cảnh giới
cao, sao lại có thể dùng tiền của cõi địa phủ? Đức Phật liệu có mong
muốn nhận vàng mã và tiền địa phủ từ chúng sinh hay không, chúng ta suy
ngẫm một chút sẽ thấy rõ.
4. Cầu khấn tài lộc, làm ăn phát tài, buôn một lãi mười
Trong
văn hóa truyền thống, khi một năm mới tới, người ta đi chùa là để hướng
lòng thành kính về đức Phật, hướng thiện. Trong kinh điển Phật gia,
luôn dạy rằng Phật tại tâm, mang hàm ý mỗi chúng sinh, mỗi con người đều
có Phật tính.
Tu Phật, lễ chùa là để khơi dậy thiện niệm, Phật tính
của chính mình. Vậy mà ngày nay, người ta hướng ngoại cầu xin đủ thứ đã
trở nên quá mạnh mẽ và phổ biến, người ta coi đó là đương nhiên. Họ đã
quên mất hẳn những điều Phật dạy: tránh xa lòng tham và sự mê đắm vật
chất, cần phải buôn bán làm ăn chân chính ngay thẳng.
“Tham, sân, si”
là điều Phật khuyên con người từ bỏ, vậy mà tại chùa, cái “tham, sân,
si” lại thể hiện rất rõ trong những ngày lễ đầu xuân. Ngay cả những phi
vụ làm ăn không chân chính cũng được người ta đường hoàng lấy ra làm chủ
đề cầu xin Phật. Chúng ta hãy thử tự hỏi bản thân xem “buôn năm bán
mười, tiền vào như nước, tiền ra nhỏ giọt”… thì có nên “xin” Phật không?
5. Xoa đầu, xoa bụng tượng, nhét tiền vào tay, vào lòng tượng
Ngày
nay, người ta chen nhau để nhét tiền vào tay tượng, xoa bụng, xoa chân
tay, xoa đầu tượng, rồi xoa lên mặt mũi mình để mong cầu may mắn. Nhưng
không biết rằng đó là những hành động bất kính và sai trái nhất mà con
người vẫn hồn nhiên làm.
Vào chùa lễ Phật để tìm sự an lạc trong tâm,
để khởi phát thiện tâm, nuôi dưỡng Phật tính, chứ không phải là để cầu
xin danh tiếng, lợi lộc, vốn là những điều Phật luôn khuyên con người
không nên chấp mê vào đó.
6. Mang tro cốt người đã mất lên chùa, cúng lễ cho người mất tại chùa
Sự
việc này ngày nay đã trở nên phổ biến nhất, và người ta cũng coi là
nghiễm nhiên nhất, không có gì phải suy nghĩ. Nhưng thực ra đây là một
trong những sự bất kính rất lớn đối với chư Phật. Chùa là nơi thờ tự
Phật, có thể nói là nơi mà Pháp thân của Phật ngự, một cách nói khác là
có Phật ở đó. Vậy mà hằng bao nhiêu âm hồn người chết lại có thể ở cùng
một nơi, cùng một gian, cách nơi thờ Phật có vài bước chân.
Con người
vốn chỉ là chúng sinh của Thần Phật, Thần Phật ở nơi cảnh giới rất cao,
tới thế gian để giúp con người gìn giữ thiện tâm, độ con người lên cảnh
giới giác ngộ, vậy nên Thần Phật sao có thể ngự ở ngang hàng với chúng
sinh, nhất là các âm hồn, tốt có xấu có, thậm chí cả âm hồn tội lỗi phải
đọa địa ngục? Với lý do “nương nhờ cửa Phật”, con người đã tự ý sắp đặt
để Phật phải “trông coi và bảo hộ cho người chết”, cho phép biến ngôi
chùa thành giống như nghĩa trang với đầy tro cốt. Thiết nghĩ mỗi người
cũng cần suy ngẫm về điều này.
7. Đi chùa cầu tình
Có
người đồn rằng chùa là nơi để “cầu tình” rất hiệu quả, thế là đa số các
bạn trẻ - “trang phục nghiêm túc, lễ lạt đầy mâm, mặt buồn rười rượi” -
tới đây cầu tình.
Đó
là những trường hợp “buồn vì tình”, lại có người trong trạng thái vật
vã đau khổ, nước mắt đầy mặt, đó là những trường hợp “thất tình”, gây ra
những tình huống dở khóc dở cười tại chùa.
Khi trong trạng thái tinh
thần quá đau khổ, các bạn trẻ dường như không kềm giữ nổi, nên cũng
không giữ thể diện với những người xung quanh. Đứng trước tượng Phật,
nhưng người ta lại dường như kêu gào với người yêu cũ của mình.
Thật
ra, tình cảm con người ai cũng biết là “duyên số”, “duyên phận”, không
cầu cũng đến, hết duyên là đi, cố níu giữ cũng không được. Lụy vì tình
cảm nam nữ chẳng phải là cái “si” mê mờ nhất Phật bảo chúng ta tránh hay
sao?
8. Bán khoán con vào chùa
Hiện
nay, có khá nhiều các bậc cha mẹ, ông bà đem con “bán khoán” lên chùa
với mong muốn con ăn ngoan, ngủ sâu, ít ốm đau, thông minh và gặp nhiều
may mắn.
Nhiều bà mẹ mang bầu cũng đã lên chùa hỏi về thủ tục “bán
khoán”, như một thủ tục nhập học vậy. Thông thường có 2 hình thức “bán
khoán” con lên chùa: “bán” tới năm 13 tuổi hoặc “bán” vĩnh viễn.
Phật
độ nhân không yêu cầu điều kiện gì, chỉ nhìn nhân tâm, ai có tâm hướng
Phật thì Phật độ, tu tâm, tu Phật, tiêu dần nghiệp lực, cuối cùng thoát
khỏi luân hồi, vĩnh viễn không chịu khổ.
Các bạn thử ngẫm nghĩ xem chư Phật lẽ nào lại có hình thức trao đổi mua bán với con người như thế, khác nào con buôn?
9. Theo chùa “thiêng” bỏ chùa làng
Đi
chùa lễ Phật là xuất phát từ việc tín ngưỡng Phật, tin rằng Phật luôn ở
bên cạnh, giúp con người bảo trì được thiện tâm, tin điều thiện tránh
điều dữ, tích phúc đức. Kính Phật lên chùa là việc để thể hiện kính
ngưỡng, không với tâm cầu xin tài lộc.
Còn nay, nhiều người do tâm lý
đám đông, nghe nói chùa nào thiêng, chùa nào nổi tiếng thì nô nức đến
dâng lễ cầu xin. Điều đó là bởi vì họ tin rằng chùa thiêng thì xin gì
được nấy, xin được nhiều. Tâm cầu tài lộc phải chăng đã quá mạnh mẽ?
Người xưa không có cái tâm phân biệt ấy, họ tin rằng ở đâu có người
thiện đức thì ở đó có Phật.
10. Người xưa đi chùa: 6 điều không được cưỡng cầu
Kỳ
thực, có nhiều việc là tự bản thân mình mà ra, không nên cưỡng cầu
trước tượng Phật. Người xưa tin tưởng rằng, Thần Phật nhìn rõ được tâm
tưởng của mình, tâm tính tốt thì tất sẽ được thuận lợi và phúc báo,
giống như câu “cảnh tùy tâm chuyển”, cho nên, đi chùa sẽ không cầu những
điều sau:
- Cầu không ốm đau, bệnh tật: Phật gia cho rằng, bệnh tật
là do nghiệp lực của mình tạo ra, hành thiện tích đức, tu thân dưỡng
tính làm một người tốt mới trị khỏi tận gốc bệnh tật.
- Cầu làm việc
dễ dàng thành công: Muốn thành công thì phải chăm chỉ cố gắng, làm việc
đến nơi đến chốn. Không thể trốn tránh khó khăn và tìm cầu sự thành công
dễ dàng. Nên coi đó là động lực để tiến lên!
- Cầu vụ lợi cho bản
thân: Việc gì cũng cầu được vụ lợi cho bản thân mình thì sẽ đánh mất đạo
nghĩa, và không thể là một người tốt được.
- Làm việc thiện cầu báo
đáp: Nếu làm việc thiện mà cầu báo đáp thì đó là làm việc có toan tính,
có mưu đồ và sẽ sinh lòng tham, và sẽ không còn là việc thiện đúng
nghĩa. Làm người, có thể buông bỏ “được mất” thì mới sống được tự tại,
và những gì tốt đẹp mà chúng ta làm cũng sẽ khiến lòng người cảm động.
-
Cầu “lợi càng thêm lợi”: Tham lam sẽ sinh ra tính toán ngông cuồng, sẽ
vì lợi ích mà hủy mất đức hạnh của bản thân mình. Mà lợi ích trên thế
gian vốn chỉ là hư không, không tồn tại mãi mãi.
- Cầu giành phần
đúng: Khi bị người khác hiểu lầm đừng chấp nhất phải ngay lập tức giải
thích cho đúng, nói cho rõ, bởi vì muốn mau chóng nói cho rõ sẽ tạo
thành tranh cãi, từ đó sinh ra oán giận. Làm người cần buông bỏ chấp
trước, khiêm tốn, nhượng bộ một chút không phải là cách giải quyết tốt
hơn sao?
Vậy mới nói, tu tâm tu thân, tùy duyên, thuận theo tự nhiên
là một loại cảnh giới. Chùa chỉ là hình thức do con người dựng nên, nên
nếu ngay cả sư trong chùa có biểu hiện ham tiền của vật chất, ham tình
sắc, không tuân theo những lời dạy của Phật thì ở đó chắc chắn không có
Phật ngự, cho dù chùa đó to lớn thế nào, tượng Phật có lộng lẫy dát vàng
dát bạc ra sao.
Vua Trần Nhân Tông một lòng hướng Phật, sau khi đánh
thắng quân Nguyên, dạy bảo đào tạo con là vua Trần Anh Tông đủ đức gánh
vác sơn hà, vua từ bỏ ngai vàng lên núi Yên Tử tu Phật, sau khi tu hành
đắc Đạo, vua có làm bài kệ để khuyên bảo mọi người rằng:
Ở đời vui Đạo hãy tùy duyên
Đói thì ăn no, mệt ngủ liền
Báu vật trong nhà thôi tìm kiếm
Trước cảnh vô tâm chẳng hỏi Thiền
Phương Lam