TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)
TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

Tuesday 15 October 2013

*** CHỮ TÂM QUA LỜI CHƯ TỔ DẠY - MC VIET THAO CBL156

Tôi mong tất cả Tăng Ni là người lãnh đạo Phật tử, quí vị đi và dẫn dắt Phật tử cùng đi đúng theo con đường đức Phật đã đi.
Đừng đi sai, đừng đi lệch, uổng một đời tu, không biết mai kia có gặp lại Phật pháp không?
Làm sao chúng ta đứng vững và luôn luôn không bị những luồng gió nhơ nhớp của thế gian
làm lem luốc,
phải trong sạch vững vàng trên con đường đạo. Đó là chỗ tha thiết mong mỏi của tôi.
HT Thích Thanh Từ
lllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll

CHỮ TÂM QUA LỜI DẠY CHƯ TỔ
Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ
 


1) Trong Kinh Pháp Bảo Đàn, Lục Tổ Huệ Năng có dạy:
Tâm thông thì thuyết thông.

Hành giả nào thực tâm tu học, không phân biệt tại gia cư sĩ, hay xuất gia tu sĩ, tâm trí thông suốt, đạt được đến đâu, thuyết giảng thông suốt, đến mức độ đó, lợi ích chúng sanh. Ví như trước có học hành nghiêm túc, chân tu thực học, sau đó mới có thể làm thầy chỉ dạy người khác. 

2) Thiền sư Bá Trượng Hoài Hải có dạy:
Tâm địa nhược không, tuệ nhựt tự chiếu.

Nghĩa là: Khi tâm địa, hay tâm thức, hoàn toàn trống rỗng, lặng lẽ, lẵng lặng, thanh tịnh, không còn chứa chấp những vọng tâm, vọng tưởng, vọng thức, vọng niệm nào cả, thì trí tuệ bát nhã tự bừng sáng.  Cũng như mây đen tan biến hết, tức là phiền não không còn nữa, tâm thức không tịch, thì mặt trời trí tuệ tự chiếu sáng.  Tâm được thanh tịnh thì cảnh vật cũng thanh tịnh, chúng sanh chung quanh cũng được bình yên.

Một căn phòng tăm tối ngàn đời, nhưng chỉ cần bật điện một cái, hay đem vào một ngọn đèn, thì liền sáng tỏ ngay, đâu cần đợi ngàn năm sau nữa, mới chịu sáng lại.  Cũng vậy, khi con người chịu mồi ngọn đuốc trí tuệ của mình với ngọn đuốc chánh pháp của chư Phật, chư Tổ, thì ngọn đuốc trí tuệ của mình cũng bừng sáng lên ngay.  Giây phút bừng sáng đó, trong thiền tông, gọi là: ngộ đạo. 

3) Thiền sư Bá Trượng Hoài Hải có dạy:
Tâm cảnh không dính nhau là: giải thoát. 

Nghĩa là: Chúng ta vẫn thấy, vẫn nghe, vẫn hiểu, vẫn biết tất cả các cảnh trên trần đời, trong kinh điển gọi là: kiến văn giác tri, nếu tâm không dính mắc, thì không phiền não.  Không phiền não tức là giải thoát. Thật là hết sức đơn giản! Lý lẽ tuy cao siêu vi diệu, nhưng hết sức thực tế. Bất cứ ai cũng có thể làm được, không cần phải thờ lạy, cúng kiến, không phân biệt tôn giáo, sắc tộc, ngôn ngữ, nghề nghiệp, xuất xứ, học thức, nam nữ, già trẻ, bé lớn, giàu nghèo, sang hèn. Tâm không phan duyên theo cảnh trần là: giải thoát! 

4) Sơ Tổ Thiền phái Trúc Lâm Trần Nhân Tông có dạy:
Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền. 

Nghĩa là: Khi nào đối trước cảnh trần, tâm không còn dính mắc, không khởi bất cứ tâm niệm gì, trong kinh sách gọi là: vô tâm vô niệm, tức là không còn khởi tâm tham sân si, thản nhiên trước sự thịnh suy, thăng trầm của đời sống, bình thản trước những lời khen tiếng chê, vượt qua được sóng gió của cuộc đời, tức nhiên tâm sẽ được khinh an, tự tại, đó là: thiền định niết bàn.

Con người sống trên đời, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý, thường xuyên tiếp xúc với các cảnh trần: hình ảnh, âm thanh, mùi hương, mùi vị, xúc chạm và ký ức.  Khi con người tiếp xúc với các trần cảnh, mà bị dính mắc, tức là: trong tâm khởi niệm thương hay ghét, khen hay chê, ưa thích hay tức giận, đều gọi là: loạn tâm vọng tâm.  Không khởi bất cứ tâm niệm nào cả, gọi là: định tâm, hay: tâm thiền định.  Đây chính là cốt tủy, là mục đích cứu kính của đạo Phật vậy. 

5) Chư Tổ có dạy:
Lục căn tiếp xúc lục trần, không sanh lục thức, là: giải thoát. 

Nghĩa là: Thường ngày, khi sống trong cõi đời này, sáu căn tiếp xúc với sáu trần, mà không sanh tâm dính mắc, không sanh tâm loạn động vì tham sân si, trong kinh sách gọi là: lục thức hay lục tặc, thì chúng ta sẽ được tự tại, giải thoát ngay hiện đời.  Mắt trông thấy sắc, tai nghe thấy tiếng, mũi ngửi biết mùi, lưỡi nếm biết vị, nhưng mà đừng khởi niệm thương hay ghét, thích hay không thích, nếu như có khởi niệm rồi thì cũng đừng theo.  Như vậy chúng ta đâu có gì gọi là phiền não, khổ đau nữa, tức là được giải thoát. 

6) Thiền sư Mã Tổ Đạo Nhất có dạy:
Tức Tâm thị Phật hay: Phật tức Tâm, Tâm tức Phật. 

Nghĩa là: Tâm của chúng ta chính là Phật, Phật chính là tâm của chúng ta.  Khi chúng ta hành động, nói năng hay suy nghĩ bất thiện, lợi mình hại người, tức là tam nghiệp không thanh tịnh, tâm Phật ẩn mất.  Khi chúng ta hành động, nói năng hay suy nghĩ hiền thiện, lợi mình lợi người, tức là tam nghiệp thanh tịnh, tâm Phật hiển hiện.  Thực là đơn giản! 
 
Vì không chịu học hiểu giáo lý, biết bao nhiêu người gọi là Phật Tử, tại gia hay xuất gia, tin theo đạo Phật, không khác gì ngoại đạo.  Ngoại đạo nghĩa là: tuy vẫn thờ tượng Phật, tại gia hay là tại chùa, nhưng vẫn thường ngày ngoài tâm cầu đạo, chỉ biết lo chuyện cúng kiến lễ nghi, dâng sớ cầu an, cúng sao giải hạn, cầu khẩn van xin, cầu nguyện khấn vái, đủ thứ mọi điều, nhưng không hiểu không biết Phật ở nơi đâu? 
Ngoài tâm không có Phật, cầu Phật ngoài tâm, là nghĩa lý gì?  

Phật không ở trong chùa, không ở trong các pho tượng, bằng vàng hay bạc, bằng đồng hay cây.  Phật không ở trên mây, trên non hay trên núi. Phật không ở dưới suối, dưới sông hay dưới biển. Chúng ta không cần phải đi đến xứ Ấn Độ xa xôi, hay bất cứ nơi đâu, mới thấy được Phật.  Phật đang ở ngay trong tâm của chúng ta. 
 
Khi thấy người nào vào chùa, van xin cầu khẩn chư Phật ban cho điều này điều kia, chư Tổ thường dạy: Ngươi cõng Phật đi tìm Phật!  Nghĩa là: chư Phật đã bỏ những điều phiền não, chỉ dạy pháp môn tu tập để giải thoát, để thành Phật, chúng ta không chịu tu học, để tự mình thoát ly phiền não khổ đau, trái lại chúng ta van xin cầu khẩn những điều phiền não, chẳng hạn như: tiền tài, danh vọng, ước gì được nấy, nhứt bổn triệu lợi, buôn may bán đắt, thi đâu đậu đó, bình yên vô sự, nhà cao cửa rộng, điều cuối cùng là: cầu vãng sanh cực lạc quốc! 
Cầu không được, khổ là cái chắc!
Cầu bất đắc, tức khổ không sai!

7) Chư Tổ có dạy:
Tâm, Phật, chúng sanh, tam vô sai biệt.

Nghĩa là: Tâm, Phật và chúng sanh, cả ba không khác, không sai biệt. Trong kinh nhựt tụng có câu: Năng lễ sở lễ tánh không tịch, nghĩa là: Phật và chúng sanh tánh thường rỗng lặng. Tâm của người nào không chất chứa bất cứ hình ảnh của chúng sanh trong ba cõi, sáu đường, hoàn toàn trống rỗng, tĩnh lặng, tâm người đó chính là tâm Phật. 

Trong Kinh Hoa Nghiêm, Đức Phật có dạy:
Nhứt thiết chúng sanh giai hữu Phật tánh
nghĩa là:
tất cả chúng sanh đều có Phật tánh, Phật tâm,
chính nghĩa như vậy. 

8) Chư Tổ có dạy:
Tam nghiệp hằng thanh tịnh.
Đồng Phật vãng tây phương.

Nghĩa là: Khi nào ba nghiệp thân khẩu ý thanh tịnh hoàn toàn, tâm của chúng ta đồng với tâm chư Phật ở tây phương.  Biết sống với bản tâm thanh tịnh thường hằng, ngay hiện tại, đó là cảnh giới niết bàn an lạc. Nói một cách khác: khi ba nghiệp chưa thanh tịnh, con người sống đau khổ trong tam giới, khi ba nghiệp hằng thanh tịnh, con người sống an lạc trong niết bàn, như khi Đức Phật còn tại thế, chứ không phải đợi sau khi chết mới vãng sanh tây phương. 

Mỗi người đều có một kho tàng tâm thức, chứa đầy những hình ảnh âm thanh từ ngày xưa cho đến bây giờ, những chuyện thị phi phải quấy, những định kiến đúng sai, những người thương kẻ ghét, những lời nói dễ nghe khó nghe, do tam nghiệp thân khẩu ý gây ra, cho nên tâm trạng lúc nào cũng bất an, chưa được thanh tịnh, luôn luôn phiền não khổ đau và trầm luân sanh tử.  Nếu phát tâm tu tập, chúng ta phải cố gắng dọn sạch cái kho tàng tâm thức của mình, mới có thể giác ngộ được chân lý, giải thoát khỏi tam giới khổ đau.  Kho tàng tâm thức đã được dọn sạch, trống trơn, trong kinh sách gọi là: Như Lai Tạng. 

9) Chư Tổ cũng có dạy:
Nội cần khắc niệm chi công. 
Ngoại hoằng bất tranh chi đức. 

Nghĩa là: Bên trong tâm, người tu tập cần khắc chế tạp niệm, tức là không theo các tâm niệm hổn tạp, lăng xăng lộn xộn, đó mới chính thực là: công phu tu tập. Bên ngoài, người tu tập giữ gìn đức độ bằng cách không tranh cãi, nói năng luôn luôn đúng chánh pháp, im lặng cũng luôn luôn đúng chánh pháp. 

10) Chư Tổ có dạy:
Tác vô nghĩa sự. Thị cuồng loạn tâm.
Tác hữu nghĩa sự. Thị tỉnh ngộ tâm.

Nghĩa là:
Làm việc vô nghĩa: đem lại phiền não khổ đau, lợi mình hại người.  Là tâm cuồng loạn.
 Làm việc có nghĩa: đem lại an lạc hạnh phúc, cho mình và cho người.  Là tâm tỉnh ngộ. 

Tóm lại, trên cuộc đời này, dù giàu sang hay nghèo khó, dù trí thức hay bình dân, dù nam phụ lão ấu, dù da trắng da đen hay da màu, dù vua chúa hay dân chúng, nói chung, bất cứ người nào cũng có hai thứ bệnh: thân bệnh và tâm bệnh.  Đối với thân bệnh, chẳng hạn như đau răng, nhức đầu, sổ mũi, cảm cúm, đau tim gan tì phế thận, con người cần tới khả năng trị bệnh của các vị thầy thuốc, dù đông y hay tây y.  Để phòng ngừa thân bệnh, có những phương pháp tập thể dục, những cách dưỡng sinh khoa học, những chế độ ăn uống thích ứng với từng lứa tuổi, và tình trạng sức khỏe cá nhân. 
 
Còn đối với tâm bệnh, chẳng hạn như tâm tham sân si, tâm ganh tị đố kỵ, tâm hơn thua phải quấy, tâm thành kiến cố chấp, tâm lo âu sợ sệt, tâm loạn động bất an, con người cần phải tìm hiểu chánh pháp và áp dụng trong đời sống hằng ngày. 

Ngay đến Đức Phật là bậc toàn giác, trí tuệ sáng ngời, phước báu vô biên,  vẫn thân bệnh, nhưng KHÔNG phiền não và khổ đau, tâm trí vẫn an nhiên tự tại, trong mọi hoàn cảnh. 

Nói một cách khác: Đức Phật không có tâm bệnh.  Bất cứ ai sống trên đời này, còn mang thân xác con người, là còn khổ vì thân bệnh, nếu không giác ngộ được chân lý vi diệu nhiệm mầu.  Các vị giáo chủ của các tôn giáo cũng có thân bệnh và rồi cũng chết như mọi người mà thôi.
 
Khi đứng trong một căn phòng, cầm đèn rọi ra bên ngoài, thì mình sẽ thấy rõ, biết rõ cảnh vật bên ngoài, còn bên trong căn phòng thì tối thui.  Ngược lại, khi xoay ngọn đèn vào bên trong căn phòng, dĩ nhiên căn phòng sáng tỏ, một cách rõ ràng, con người có thể thấy mọi thứ đồ đạc và đi đứng không bị vấp ngã.  Cũng vậy, khi phóng tâm quán sát bên ngoài, con người có thể phê phán người này đúng, người kia sai, chuyện này phải, chuyện kia quấy. 
 
Con người có thể biết chuyện khắp năm châu bốn biển, chuyện thời sự khắp thế giới, chuyện văn chương kim cổ đông tây, muôn sự mọi việc bên ngoài đều biết rõ ràng rành mạch. 
Trái lại, chuyện bên trong tâm trí của chính mình thì mù tịt, chẳng biết tí gì cả! 
Mình thực sự là ai, chẳng biết! 
Mình thực sự đang muốn gì, chẳng biết! 
Mình thực sự đang làm thiện hay bất thiện, chẳng biết! 
Mình thực sự đang nghĩ thiện hay bất thiện, chẳng biết! 
Mình thực sự sống trên đời để làm gì, chẳng biết! 
Mình sau này sẽ đi về đâu, nếu vẫn cứ tạo tội tạo nghiệp hằng ngày, chẳng biết! 
Chuyện gì thuộc về bên trong, thuộc về nội tâm, chúng ta cũng đều chẳng biết!  Cái tâm ý điên đảo đảo điên, cái vọng tưởng lăng xăng lộn xộn, tạo tội tạo nghiệp này, là nguyên nhân chính dẫn chúng ta vào vòng sanh tử luân hồi. 
 
Làm sao hàng phục và an trụ được cái tâm ý này chính là trọng tâm của đạo Phật.  Điều quan trọng trong đạo Phật chính là:

Tâm trí có dính mắc hay không dính mắc cảnh trần.
Nếu tâm dính mắc, gọi là: tâm phan duyên, tâm loạn động. 
Nếu tâm không dính mắc, chính là: bản tâm thanh tịnh vậy. 

VP. PHAT-HOC TINH-QUANG CANADA


CƯ SĨ CHÍNH TRỰC 

Trong tâm khởi niệm,
nếu giác kịp thời,
liền biết không theo,
đó là: chân tâm.
Trong tâm khởi niệm,
nếu còn mê muội,
không giác kịp thời,
liền theo niệm đó,
 trở thành: vọng tâm. 
Cũng ví như là: 
Khi có gió thổi,
 mặt biển nổi sóng,
 gọi là biển động,
 ví như cái tâm
lăng xăng lộn xộn.
 Mặc dù gió thổi,
 mặt biển vẫn yên,
là biển thái bình,
cũng ví như là:
bản tâm thanh tịnh,
hay: tâm bình thường.


THA THỨ.
Một thiền sinh hỏi:
“Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, người yêu con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại… Con phải làm sao để hết oán hờn và thù ghét đây?”

Vị sư phụ đáp:
“Con ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ”.

Vài hôm sau, người đệ tử trở lại:
“Con đã học được tha thứ cho họ sư phụ ạ. Thật nhẹ cả người! Coi như xong!”

Sư phụ đáp:
“Chưa xong, con về tịnh tâm, mở hết lòng ra thương yêu họ”.

Người đệ tử gải đầu:
“Tha thứ thôi cũng đã quá khó, lại phải thương yêu họ thì… Thôi được, con sẽ làm”

Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt vui vẻ hẳn, khoe với sư phụ là đã làm được việc thương những người mà trước đây đã từng đối xử tệ bạc với mình.

Sư phụ gật gù bảo:
“Tốt! Bây giờ con về tịnh tâm, ghi ơn họ. Nếu không có họ đóng những vai trò đó thì con đâu có cơ hội tiến hóa tâm linh như vậy”.

Người đệ tử trở lại, lần nầy tin tưởng rằng mình đã học xong bài vở.
Anh tuyên bố:
“Con đã học được và ghi ơn hết mọi người đã cho con cơ hội học được sự tha thứ!”

Sư phụ cười:
“Vậy thì con về tịnh tâm lại đi nhé. Họ đã đóng đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không tha thứ.”



SUY NGẪM:

Câu chuyện thật ý nghĩa, chúng ta có thể nhận ra rằng tha thứ giúp cho chúng ta đóng lại những đau thương, bất công trong quá khứ và nhìn nhận các sự việc rõ ràng để buông xuống.

Tha thứ giúp cho chúng ta mở rộng lòng yêu thương, giúp cho ta nhìn lại chính mình đã làm hao phí năng lượng khi đánh mất lòng khoan dung.

Tha thứ chính là một tiến trình tiến hóa tích cực của nội tâm, khi chúng ta thật sự đối diện và buông xuống những đau thương, mất mát, bất công… chúng ta sẽ không còn mang lòng oán hận, giận dữ…
từ đó giúp cho chúng ta không nuôi dưỡng những niềm cay đắng, phẫn uất, trả thù…
để rồi tạo thêm những điều bất thiện ở hiện tại và tương lai lại phải nhận sự khổ đau.

Qua đó, chúng ta nhận rõ tha thứ giúp cho chúng ta sống an ổn hiện tại và tương lai.
Vì vậy, có thể nói rằng “tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính mình”,
vì khi chúng ta buông bỏ lòng thù hận, sẽ giúp cho tâm mình luôn bình an.
Tâm bình an sẽ là chất liệu để tạo dựng nên lòng yêu thương từ bi cho mình và cho tất cả.

Đọc và suy ngẫm câu chuyện một lần nữa, chúng ta thấy rõ như một trình tự khi bạn biết tha thứ , bạn sẽ có lại tình thương với những đối tượng đã gây cho mình đau khổ mà bấy lâu mình đánh mất vì thiếu lòng khoan dung , hiện khởi Tâm Từ Bi rộng lớn, nhớ ơn tất cả đã cho chúng ta sự thành tựu này và chợt nhận ra rằng

 “vạn pháp vốn bình đẳng”.

Trên bước đường tu tập của người con Phật, chúng ta phải cảm ơn những bậc thiện hữu tri thức đã đưa đến cho mình nghịch duyên để chúng ta có cơ hội nâng cao đời sống tâm linh của chính mình.
Nghịch tăng thượng duyên là vậy! 
Thật vậy, nếu lúc nào cũng thuận duyên, cũng đều được quí mến thì ta dễ dàng bị ru ngủ trong niềm tự hào, hãnh diện , ta đang biến mình thành nô lệ cho sự cống cao ngã mạn… tự đánh mất chính mình lúc nào không hay.
Vì vậy, vị Sư đã dạy người học trò của mình phải biết ghi ơn những người đã đem đến cho mình những phiền não, oan uổng…. để chúng ta có cơ hội nhìn lại chính mình, thực hành và chuyển hóa nội tâm, để nhận chân sự thật
 “chẳng có ai là người tha thứ và được tha thứ cả!”

Với tôi, việc học cách tha thứ và hành theo những lời dạy của Chư Phật, Chư Tổ không phải đơn giản và dễ dàng nhưng cũng không phải là quá khó nếu mình muốn và tôi đã bắt đầu cho những sự việc nhỏ nhất từ trong cuộc sống của chính mình với mọi người xung quanh…để có được sự bình an hạnh phúc chân thật!

Cổ Đức có câu này:
Càng buông bỏ dưới chân này.
Ấy là chỗ đứng càng ngày càng cao.

Tha thứ hay không tha thứ là lối suy nghĩ nhị biên.
Con người thường sống trong thế giới nhị biên nên thường phiền não và khổ đau.
Thế giới nhị biên là sự suy nghĩ: thị/phi, đúng/sai, phải/quấy, tốt/xấu, trắng/đen.
Người nào đạt được "thế giới bất nhị" hay hiểu được và hành được "pháp môn bất nhị"
người đó đạt an lạc và hạnh phúc, xa hơn, người đó đạt được "giác ngộ và giải thoát".

TỲ KHƯU THÍCH CHÂN TUỆ 
BBT PHẬT HỌC TỊNH QUANG CANADA



SUY NGẪM VỀ CUỘC SỐNG

Danh vọng, uy quyền, nhan sắc, thời cuộc, tâm tư, như bóng mặt trời đang lên, rồi sẽ khuất dần nơi chân trời. Mọi chuyện trên đời đều biến chuyển, đều đổi thay, không có gì tồn tại vĩnh viễn, vĩnh cửu. 

Cũng như vọng tâm của con người thay đổi từng phút giây, tùy theo cảnh trần bên ngoài tác động, nay thương mai ghét, nay thân mai thù. Tu theo Phật - cốt tủy Phật giáo không phải chỉ là các hình thức cúng kiến lễ lạy phức tạp đượm màu mê tín - chính là trong cuộc sống hàng ngày, giữa các đợt sóng vọng tâm nổi lên không ngừng, thương ghét thân thù, con người phải nhận ra chính mình có chân tâm thường hằng không biến đổi theo cảnh trần bên ngoài. 

Chân tâm này ai cũng có - không phân biệt tôn giáo, xuất xứ - chỉ khi nào tâm bình lặng, không sóng gió, con người mới nhận ra.Chân tâm đưa con người lên cảnh giới niết bàn, an vui, tịch tĩnh.Vọng tâm kéo con người vào cảnh giới đọa lạc, phiền não, khổ đau.Muốn dẹp vọng tâm, con người cần tìm hiểu lời Phật dạy, áp dụng vào đời sống hàng ngày.

Vọng tâm ngày càng ít đi, con đường tu tập ngày càng sáng tỏ, trí tuệ khai mở, phiền não khổ đau không còn nữa, con người hưởng được đời sống an nhiên tự tại hiện tiền. Tuy nhiên, con người cần phải nổ lực, phải tự lực, tinh tấn tiến tu, chứ không phải van xin cầu khẩn mà được đâu.

Ví như mặt biển đầy sóng gió (vọng tâm nổi lên), không ai nhận ra mặt biển bao la bát ngát như khi thái bình (chân tâm).Ví như mặt trời luôn sáng tỏ (chân tâm sáng suốt) nhưng bị nhiều đám mây đen che khuất (vọng tâm mê mờ), nên con người chẳng nhận ra được.

 BAN BIÊN-TẬP PHTQ.CANADA


Kính mời quí vị tham khảo thêm các bài viết liên quan:

CỐT TỦY CỦA ĐẠO PHẬT
ĐƯỜNG LỐI TU THEO PHẬT
TÌM VỀ NGUỒN AN LẠC GIẢI THOÁT
PHẬT GIÁO PHẢI CHĂNG LÀ MỘT TÔN GIÁO
HÌNH THỨC CÚNG KIẾN TRONG PHẬT GIÁO
HẠNH PHÚC Ở ĐÂU?
THẾ NÀO ĐƯỢC GỌI LÀ TU
http://www.phtq-canada.blogspot.ca/2012/11/nao-uoc-goi-la-tu.html


VP.PHTQ.CANADA đang chuẩn bị nội dung Tập san PHTQ.24 (Tết Nguyên Đán Giáp Ngọ 2014)
Văn-Phòng Phật-Học Tịnh-Quang Canada ấn tống và phát hành miễn phí Tập san Từ Bi & Trí Tuệ, 
3 số mỗi năm, vào các dịp sau:
        Tết Nguyên Đán,
        Đại Lễ Phật Đản,
        Đại Lễ Vu Lan.

Tập san được phát hành hoàn toàn miễn phí (FREE) tại Toronto, Montréal, Hamilton, Brampton, Misissauga, Vancouver, Vaughan (Canada) và New York, Sterling, Houston, Anaheim, Seattle, Tucson, Katy, Garland, Stafford, Annandale, Lawrenceville, Arlington, San Jose, Evansville, Grand Junction, Lake Wood, Wichita, Wilmington, Watauga (USA) Adelaide, Brisbane, Canberra, Darwin, Perth, Melbourne, Sydney (Australia) Paris (France) Augsburg, Lunen (Germany) Georges Henri (Bruxelles).

Quí vị thiện hữu, phát tâm góp bài, đóng góp ý kiến, khởi tâm bảo trợ, hùn phước ấn tống, cúng dường tịnh tài, tùy duyên thỉnh sách, qua thư bưu điện
xin gửi cước phí 
$20/quyển, 
hoan hỷ liên lạc:

Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ,
 108 - 123 Railroad St., Brampton, ON, L6X-1G9. Canada.
Tel: 647-828-1016.
 Email: cutranlacdao@yahoo.com

Trân trọng thông báo,
Ban Biên-Tập
PHẬT-HỌC TỊNH-QUANG CANADA

Kính mời viếng thăm
http://phtq-canada.chuaphat.com/
http://lotus-lantern-canada.blogspot.com/







TUESDAY 10-10-2013
KÍNH BẠCH HOÀ THƯỢNG THÍCH CHÂN TUỆ,
ĐỂ BIỂU HIỆN TẤM LÒNG ĐỐI VỚI CHÙA CHIỀN VÀ HOÀ THƯỢNG,
VIỆT THẢO ĐỒNG Ý RÚT LẠI NHỮNG GÌ ĐÃ NÓI VỀ TỲ KHƯU THÍCH CHÂN TUỆ TRONG CHUYỆN BÊN LỀ 156 
NHƯ VẬY THÌ THEO HOÀ THƯỢNG MỌI VIỆC XEM NHƯ KHÔNG CÓ XẢY RA GIỮA CHÚNG TA.
XIN TRÂN TRỌNG VÀ CÁM ƠN HOÀ THƯỢNG.
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT
KÍNH THƯ,
MC VIỆT THẢO

mcvietthao@yahoo.com
 
LINK:
Published on Nov 27, 2017
MC Việt Thảo là ai  từ đâu đến
Và Những Bí Mật Kinh Hoàng Được Tiết Lộ Gây Sốc Cho Dư Luận!
Published on Nov 27, 2017







 
 

 

 



Sent: Sunday, September 8, 2013 5:44 PM
Subject: (CHÍNH NGHĨA): Mc Việt Thảo chửi Tăng...

Vì sợ mất miếng ăn, MC VIỆT THẢO đã tráo trở sự thật bài ging Pháp của Tỳ kheo Thích
Chân Tuệ ở Canada, VT mạ lỵ và hỗn láo đối với một Tăng tài (xin đọc trang web Thích Chân Tuệ)

http://www.youtube.com/watch?v=CbT3Epz5GS8 (This video is unavailable.)
 
Tiền Làm Động Tâm - Tiền Sinh Bất Tịnh
Tâm thư góp ý của một số Phật tử tại Atlanta (GA) về bài Chuyện Bên Lề trên mạng của Việt Thảo nói với Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ.
Kính chào Việt Thảo
Trước hết chúng tôi xin gởi lời thăm Việt Thảo, cầu chư Phật gia hộ cho Việt Thảo được nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, tinh thần sáng suốt để Việt Thảo có đủ thời gian “Sám Hối” tất cả những tội lỗi mà Việt Thảo đã phỉ báng chửi rủa Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ vừa qua.
Việt Thảo à, chúng tôi xin nói rõ: Chúng tôi không phải là đệ tử của Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ, chúng tôi chưa quen biết, chưa lần nào được gặp mặt ngài cũng như chưa có một lần tiếp xúc qua điện thoại. Ngài ở Canada, chúng tôi thì ở Georgia (ATL). Chúng tôi rất khách quan để nhận xét về vấn đề nầy. Không binh ai, không bỏ ai,nói theo giáo lý Phật dạy. Chúng tôi là những Phật tử ở Atlanta. Là những Phật tử sơ cơ ngu muội không biết nhiều về Phật pháp, mới biết tu tập vài năm nay thôi. Nhưng rất mộ đạo Phật, rất tin thuyết Nhân Quả của Phật dạy. Nên rất sợ tội không dám phỉ báng nói xấu ai, nhất là các vị xuất gia. Chúng tôi vẫn biết có rất nhiều vị xuất gia “Mượn đạo tạo đời”.Nhiều vị lợi dụng vào chùa tu để “Tu từ chổ không đến chổ có” Phật thì tu khổ hạnh theo Hạnh Đầu Đà đầu trần chân đất, ngủ dưới mấy gốc cây. Còn bây giờ thì các Thầy tu trong những ngôi chùa to lớn lộng lẫy, đầy đủ phương tiện. Thích sung sướng, ham hưởng thụ. Phật tu từ ánh sáng thế gian đi lần đến ánh hòa quang của Như Lai. Còn các vị Tăng Ni bây giờ đa số tu từ ánh sáng đi lần vào bóng tối. Bởi vậy mới có câu: “Địa ngục môn tiền Tăng Đạo đa” (Trước cửa Địa Ngục đầy ắp kẻ tu hành).
Việt Thảo, sau khi chúng tôi nghe hết bài nói Chuyện Bên Lề lần thứ 156 trên mạng của Việt Thảo nhắn với Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ. Chúng tôi đều nghĩ: “Việt Thảo Hết Thời” rồi nên mới phỉ báng chửi rủa một vị Tỳ Kheo như vậy. Không biết Việt Thảo đã hiểu được bao nhiêu về giáo lý Phật Pháp (Hay hiểu theo kiểu: Ếch ngồi đáy giếng) mà dám khinh chê Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ đủ điều: Nào là Đại ngu si, không có Trí tuệ, không hiểu biết một chút gì về giáo lý Phật pháp, thú vật xé xác đồng loại mà ăn, là vượn khỉ… A Di Đà Phật. Chúng tôi nghe mà rợn người sợ quá! Thật tội lổi. Nếu là một Phật tử thuần thành thì không bao giờ dám có thái độ Sân Si nầy. Thật Vô Minh Điên Đảo. Chúng tôi biết M.C Việt Thảo rất khôn ngoan lanh lợi, lém mồn lém miệng. Chúng tôi nói không lại Việt Thảo đâu. Vì thế các chùa mới mướn Việt Thảo về làm M.C cho họ. Việt Thảo đã dùng cái miệng lém nầy để móc túi tiền của chúng tôi cho chùa. Chúng tôi bỏ tiền ra cúng dường một phần vì chuyện Phật sự, một phần cũng vì có cm tình với Việt Thảo. Nhưng bây giờ cm tình đó không còn nữa, đã tan theo mây khói. Tất cả đã sụp đổ theo bài nói C.B.L của Việt Thảo với Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ rồi. Đáng tiếc thay! Chúng tôi rất thấm thía câu: “Tri Nhân Tri Diện Bất Tri Tâm”. Chúng tôi không ngờ Việt Thảo là một con người quá Hổn Láo Mất Dạy với một vị tu hành như thế. Chúng tôi thấy lòng dạ Việt Thảo xấu xa nhỏ mọn hẹp hòi quá, đặt điều nói thêm nói bớt rồi phịa ra những chuyện không có gán ép buộc tội để chửi rủa người ta. Sự Sân Hận nầy chẳng qua là sợ mất miếng ăn thôi. Rõ ràng như vậy: “Miếng ăn là miếng tồi tàn. Mất ăn một miếng lộn gan trên đầu”. Việt Thảo chưa mất miếng ăn mà đã nổi điên rồi. Thật mất mặt quá!
Chúng tôi nghe Việt Thảo phê bình kể tội về bài viết của Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ càng thấy rõ tâm địa ích kỹ của Việt Thảo. Việt Thảo đem việc xây chùa ra làm bình phong để giử chén cơm của mình. Binh vực việc xây chùa tức là binh vực cho chính mình, Việt Thảo là một Phật tử nhưng đã bán mất linh hồn mình cho Quỷ dử vì tiền, cho nên đã phỉ báng mạt sát một nhà tu như vậy. Long Thần Hộ Pháp sẽ không tha thứ đâu. Bài : Tiền Làm Động Tâm - Tiền Sinh Bất Tịnh. Câu nầy gắn cho Việt Thảo rất đúng. Rất chính xác. Không sai chút nào. Đây là Nhân Quả đó Việt Thảo. Chính: Gậy Ông Đập Lưng Ông!
Việt Thảo tự bào chửa cho mình là: C.B.L không đã kích ai, không đánh phá ai,nhưng trong bài nói chuyện nầy Việt Thảo đã không tiếc lời phỉ báng mạt sát một vị tu hành, đây là hành động của kẻ tiểu nhân. Không có trí tuệ. Việt Thảo đã lợi dụng nhiều danh từ Phật Pháp để phỉ báng một vị Tỳ Kheo. Cái Bi-Trí-Dũng của Việt Thảo dùng đây là cái Bi-Trí-Dũng của Ma Vương Quỷ Dử, chứ không phải là của một vị Phật tử thuần thành, không đúng với lời Phật dạy. Bởi vậy Đức Phật đã nói: “Trong 49 năm Ta không nói một lời nào”. Việt Thảo đọc bài viết đó cho là chướng mắt chướng tai, cho đó là bải rác bải phân, chẳng qua là vì đụng tới quyền lợi của mình thôi.
Chúng tôi cũng đã đọc bài viết đó, nó không phải đánh phá Phật giáo, hay đánh phá các Tăng Ni như Việt Thảo đã buộc tội. Mà đó là sự thật của thời buổi mạt pháp nầy. Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ dùng chữ Dịch Xây Chùa, hay Chùa Mọc Lên Như Nấm Rơm cũng thế thôi - Đồng nghĩa mà. Ngay như tiểu bang Georgia trong năm 2011 có 14 ngôi chùa. Chưa kể còn có: Phật Giáo Hòa Hảo, Thánh Thất Cao Đài, Miếu Bà Thiên Hậu, Miếu Bà Châu Đốc. Qua năm 2012 đã mọc thêm gần 20 ngôi chùa nữa. Hiện nay tại ATL có trên 30 ngôi chùa. Vậy những ngôi chùa nầy do ai xây dựng lên? Tăng Ni ở đâu vào làm trụ trì các ngôi chùa đó? Còn tổng số Phật tử thì không tăng thêm mà chỉ có giảm mất vì nhiều lý do. Lý do thứ nhất là lấy người ngoại đạo phải theo đạo người ta. Chùa thì nhiều nhưng không có Thầy ging Pháp, không có mở khóa tu. Phật tử đến chùa cũng chẳng có ích lợi gì. Việt Thảo nói việc phấn đấu các Thầy từ Việt Nam qua kiếm chùa để tu là thành phần nào vậy? Tu thiệt hay tu giả? Hay Sư Quốc Doanh (Công An cạo đầu trọc) Sư Về Nguồn của Cộng Sản đem qua? Họ xây chùa khắp nơi kinh doanh kiếm lời và để phá hoại Phật giáo hải ngoại? Mục đích họ xây chùa cho nhiều để gây chia rẽ Tăng đoàn, phân tán mỏng Phật tử, nên mới có nạn các chùa tranh dành Phật tử. Có phải thành phần Sư Hổ Mang nầy đã mướn Việt Thảo chửi Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ không?
Như chúng tôi đã thấy việc xây chùa vô tội vạ của những kẻ mượn đạo tạo đời: Mua một cái nhà nhỏ, thỉnh vài tượng Phật về thờ rồi treo lên một cái bảng là Chùa A…Chùa B…“Cải gia vi tự” và “Nhứt tự nhứt Tăng” để móc tiền của Phật tử. Thật tội lỗi. Chúng tôi đã đến nhiều ngôi chùa mở ra chỉ có Phật bảo, chứ không có Pháp bảo, không có Tăng bảo. Chỉ có Ban Hộ Tự (Một ông Từ ở giử Chùa thôi). Nếu xây chùa khi nhu cầu của Phật tử cần thiết thì họ ủng hộ sẽ không mắc nợ, còn do ý định của một ông Thầy hay một sư cô không có tiền mà cũng xây chùa thì phải mắc nợ thôi. Xây chùa mà có nợ đè nặng trong đầu thì Thầy trò đâu còn tâm trí nữa mà tu. Bởi vậy họ mới nghĩ cách kiếm tiền bằng cách tổ chức bán cơm gây quỷ, in vé số bán, mướn ca sĩ về hát làm rùm beng mất hết sự tôn nghiêm của một ngôi chùa. Các chùa còn có cái tội rất nặng là đem Tượng Phật ra bán đấu giá. Nếu các Thầy tu hành chân chính thì đạo Phật không bị mang tai tiếng. Chúng tôi thiết nghĩ mỗi chúng sanh cần phải có cái Tâm Từ Bi, tức là đã có sẳn cái chùa trong tâm mình rồi. Không cần xây chùa nhiều cho tốn kém.
Chùa là chổ nương tựa tâm linh của chúng sanh. Cũng là nơi hoằng truyền Phật Pháp.Vị trụ trì cần phải thuyết ging những lời Đức Phật dạy cho Phật tử nghe, để Phật tử mở mang trí tuệ, mở mang kiến thức. Làm sao đem Phật Pháp đi vào lòng tất cả Phật tử. Cần phải giáo dục họ trở thành những con người Chân Thiện Mỹ. Chứ mở chùa cho nhiều mà các Thầy đó chỉ biết tụng kinh niệm Phật ăn ngủ rồi chờ Phật tử đến cúng dường thì không ích lợi gì cho đạo pháp, cho chúng sanh, mà đó là gánh nặng của xã hội. Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ phê bình việc Phật Ngọc cũng đúng thôi. Ban đầu thì vì đạo pháp. Nhưng sau khi vào Việt Nam cộng sản chop lấy cơ hội để chứng tỏ VN có Tự do tôn giáo, tiếp theo đó họ chuyển đến các chùa đa số thuộc hệ thống quốc doanh để buôn bán đức tin một số chùa đã lợi dụng Phật Ngọc làm thương mãi để kiếm lời và để Phật tử bán những mảnh ngọc giả của Ba Tàu nói là từ tượng Phật Ngọc đẻo ra. Chùa nào thỉnh Phật Ngọc về cũng phải trả 15,000 đô. Không phải một mình Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ phê bình mà rất nhiều Thầy khác cũng lên tiếng. Việt Thảo đã làm M.C trong các chuyến Phật Ngọc lưu diển nầy nên nóng mặt chứ gì? Xin hỏi: Các Thầy bây giờ kể cả Việt Thảo và các ca sĩ, có mấy ai đang tu hành và hộ pháp một cách chân chính không? Hay là vì danh vọng và quyền lợi cá nhân? Việt Thảo chỉ thấy lỗi người mà không thấy lỗi của mình. Các vị Tăng Ni bây giờ đã quên câu: “Ưng Vô Sở Trụ” của Lục Tổ Huệ Năng. Các ngài còn trụ nhiều quá thì làm sao an tâm tu đây? Đức Phật dạy: Duy Tuệ Thị Nghiệp (Lấy Trí Tuệ làm sự nghiệp) Nhưng đa số các Tăng Ni và Phật tử hiện nay đều lấy Tiền Tài - Danh Vọng làm sự nghiệp. Cho nên tất cả chúng ta đang Hại Pháp nhiều hơn là Hộ Pháp. Điều đáng thương là các Tăng Ni và Phật tử chúng ta đang Hại Pháp mà bản thân chúng ta không biết, cứ tưởng là mình đang Hộ Pháp. Tu là phải có trí tuệ, phải có con mắt trạch pháp để biết nhận xét phân biệt đúng sai. Chúng ta phải dùng Trí Tuệ để Hộ Pháp.
Việt Thảo đừng nghĩ mình là kẻ thù của Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ, không phải đâu, mà là kẻ đáng khinh đối với tất cả Phật tử chân chính thuần thành khắp mọi nơi. Nhưng cũng đáng thương vì thấy rõ Việt Thảo đang rơi dần vào Địa Ngục. Phải “Sám Hối Gấp” đi Việt Thảo. Cửa Địa Ngục đang mở rộng để chờ đón Việt Thảo xuống đó! Nghe Việt Thảo kể đã có công đóng góp xây dựng trên 30 ngôi chùa. Đóng góp có nghĩa là được các chùa thuê mướn làm M.C, đóng góp ăn tiền chứ đâu phải làm Thiện Nguyện mà kể công. Nói mà không biết mắc cở. Dù có công đi nữa mà Một Niệm Sân nổi lên thì Đốt Hết Công Đức rồi.
Bởi Vậy: “Phàm Làm Một Việc Gì - Phải Nên Xét Kỷ Hậu Quả Của Nó”.
Việt Thảo à, đúng là Việt Thảo đang tự phun nước miếng vào mặt mình mà không biết. Việt Thảo quá cống cao ngã mạn, tự cho mình là hay là giỏi nên sẽ thất bại ê chề vì cái cống cao ngã mạn nầy.
Khiêm Tốn Một Đời Còn Chưa Đủ. Tự Mãn Một Câu Cũng là Thừa.
Xin chào Việt Thảo.
Nguyên Thanh
lllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll

From: Huong Tran hatnangusa@yahoo.com
Subject: Nhờ chuyển đến Mc Việt Th
o v/v:  Mc Việt Thảo chửi Tăng...
Thưa ông Việt Thảo,

Xưa nay tôi xem những video của Vân Sơn và ông làm Mc, tuy tôi không phải làn Fan của ông hoặc trung tâm Vân Sơn, nhưng cũng không có ác cảm hay xem cái trung tâm hề của ông là đống rác hay bãi phân và muốn dẹp bỏ nó đi. Nhưng hôm nay, qua cái video 156 Chuyện bên lề của ông, tôi xin thưa với ông như vậy.

Ông bà ta nói "xướng ca vô loại", ông không phải là trong giới xướng ca nhưng sao ông lại vô loại đến thế? Ông vô loại đến nỗi tôi không biết phải liệt kê ông vào loại nào cho đúng, bỡi một người làm Mc thì phải là một người có kiến thức, văn hóa, học thức, tôi không nói đến đạo đức vì nghề Mc chỉ là nghề bán nước miếng kiếm ăn, cho nên không có đạo đức cũng không sao. Thế mà những lời ông nói trong cái clip 156 Chuyện bên lề chủ đề Tỳ Khưu Thích Chân Tuệ đã cho tôi thấy ông là một kẻ vô loại, không có kiến thức, học thức, văn hóa tí nào. Xin thưa với ông. Nếu ông cho rằng email bài viết của Ngài Tỳ Khưu Thích Chân Tuệ là đống rác hay bãi phân cần phải dẹp bỏ đi thì sao ông lại phải tốn công, tốn thời gian để nói về bài viết mà ông cho là đống rác, bãi phân vậy? Có phải ông cũng là đống rá, bãi phân cho nên ông phải thâu nhận vào không? Trong khi chính miệng ông nói rằng đối với ông cái bức thư này chưa biết nó là đẹp hay xấu, nhưng mà ông thấy nó chướng mắt, chướng tai. Khi một người chưa nhận xét ra được việc gì đó, vật gì đó đẹp hay xấu mà đã thấy chướng mắt, chướng tai thì người này có sự nhật xét trong sự việc hoặc có trí óc để phán đoán sự việc một cách chính chắn để chia xẻ với người đời như một bài học cho họ noi gương để có đời sống tốt đẹp, vui vẽ, an lạc, yêu thương nhau hơn không? Hay những gì ông nói trong những bài chuyện bên lề của ông cũng chỉ là phỏng đoán theo cảm tính chứ không hề có kiến thức, cũng không có sự phân tích trong những vấn đề đó? Ông chưa thấy được sự đẹp xấu của bức thư do Thầy Thích Chân Tuệ viết thì sao ông lại bị chướng mắt? Có phải ông chướng mắt vì lời lẽ trong bức thư đó làm động chạm tự ái của ông, hoặc động đến chén cơm của ông cho nên ông thấy chướng mắt không? Như vậy tất cả những gì ông làm show chuyện bên lề cũng chỉ là lừa gạt người ta mà thôi phải không? Chính ông cũng đã nói là nếu chuyện bên lề không phải là chuyện tâm tình mà nó là bãi rác hay bãi phân thì ông xin dẹp nó đi, vậy ông nên dẹp nó đi vì theo tôi thấy thì nó cũng chỉ như ông nói là bãi rác hay bãi phân mà thôi bỡi nó là do chính bản thân ông, một người chỉ dùng mỹ từ "chuyện bên l
" trả lời câu hỏi của người khác để lường gạt tâm tình người ta trong khi ông không biết gì là đẹp hay xấu, đúng hay sai.

Đọc tới đây, nếu ông thích thì đọc tiếp, không thích thì đừng đọc nữa. Xin cám ơn. Tôi xin được tiếp tục như sau:

Ông Việt Thảo phải nên biết rằng, Tỳ Khưu Thích Chân Tuệ là một vị Tu Sĩ, trách nhiệm của Thầy là dẫn dắt chúng sanh đi trên con đường Chân, Thiện, Mỹ. Bài viết dưới tựa đề Tiền làm động tâm, Tiền sanh bất tịnh của Thầy Thích Chân Tuệ viết ra để cảnh giác cho những người đã và đang và sẽ tiếp tục làm nô lệ cho ma lực của đồng tiền bàn đứng cả lương tri, và đạo đức của họ, đây là một bài viết khả qúy và dạy cho con người phải biết tự kềm chế lấy mình trước ma lực đồng tiền để tránh bị rơi vào hố sâu của tội lỗi vì nó, đó là bài học trong sáng có đầy đủ đức tính của Phật, Pháp, Tăng mà ông không nhận ra lại cho rằng Thầy đánh phá Phật Pháp Tăng. Có lẽ ông Việt Thảo không đủ khả năng kiến thức để hiểu biết, do đó khi đọc tựa đề đó là đã sanh chướng tai gai mắt mà phải lên clip để chửi Thầy Thích Chân Tuệ, ông không đọc tiếp cũng bỡi vì ông không đủ chữ NHẪN để chấp nhận những lời lẽ CHƠN CHÍNH chứ chẳng phải vì ông đọc tức là tiếp tay với Thầy Thích Chân Tuệ đánh phá Phật Giáo và Chủa ở hải ngoại. Ông đưa ra một câu ví dụ ngày xưa của ông để so sánh với bài viết Tiền làm động tâm. Tiền sanh bất tịnh của Tỳ Khưu Thích Chân Tuệ là một ví dụ ngu xuẩn. Thầy viết ra public cho mọi người đọc để tự qúan lấy tâm mình để tránh sự sai lạc của đồng tiền và bản thân, còn việc ông bị người chửi ông tức rồi về nói lại với mẹ ông nên bị đánh là đúng rồi, bỡi ông ra đường ông có những hành vi không tốt, không đúng cho nên người ta mới chửi cha chửi mẹ ông, mẹ của ông tát cho ông vài bạc tai là nhẹ, chứ gặp tôi thì tôi sẽ đánh cho ông sưng mông vì đã làm cho người ta chửi lên đầu mẹ của ông, như vậy ông là đứa con bất hiều vậy mà còn đưa ra khoe. Điều này cũng đủ chứng tỏ ông là một kẻ chỉ biết nói nhưng không suy nghĩ lời nói của mình đúng hay sai, nên hay không nên nói, như vậy ông có khả năng gì để trả lời những câu hỏi của người khác qua chuyện bên lề của ông?

Ông nói trong chuyện bên lề hôm nay ông chỉ nói với Thầy nhưng sao ông lại gửi cái clip này lên Youtube cho mọi người được nghe vậy? Có phải là ông mâu thuẩn không? Hay là ông đang cố gắng để che đậy cái sai trái của ông bằng cái lưỡi không xương nhiều đường lắc léo của ông? Qua câu hỏi của ông với Thầy Thích Chân Tuệ là "xin hỏi thầy, trong cuộc đời tu hành của thầy tiền có làm cho thầy động tâm không?" Câu hỏi này qúa thừa. Nếu như một người chưa trải qua kinh nghiệm đó mà lại đi chỉ dạy cho người khác thì có phải là người đó chỉ nói xuông thôi chứ không có nói thật, giống như ông những câu trả lời của ông cho khán thính gỉa có câu nào là ông đã kinh nghiệm qua không? Trờ lại chuyện Thầy Thích Chân Tuệ, tôi tin chắc rằng nếu Thầy ấy chưa từng trải qua kinh nghiệm là tín đồ của ma lực đồng tiền thì Thầy sẽ không nhìn thấy được con đường sai lầm mà đồng tiền dẫn dắt Thầy đi để Thầy biết nó là sai trái mà truyền đạt lại cho thế nhân cốt để dìu dắt họ ra khỏi con đường ma lực của đồng tiền. Điều này Nhà Phật gọi là "Có tu có chứng", có chứng rồi thì mới biết để dìu dắt người khác cùng đi, chứ không phải như ông không tu không chứng nhưng lại thích trả lời cho người khác mà không cần biết câu trả lời của ông đúng hay sai, điều này trong Nhà Phật nói là: "Y kinh giảng pháp oan cho 3 đời Chư Phật". Do đó tôi nói câu hỏi của ông cho Thầy Thích Chân Tuệ là một câu hỏi NGU XUẨN của một kẻ bạo miệng, bạo gan mới dám hỏi mà không sợ bị người ta thấy được cái ngu xuẩn của mình như ông.

Đúng vậy, tất cả mọi việc làm Phật sự đều cần phải có tiền mới trang trải được, nhưng tiền tài Phật Tử cúng dường tùy hỷ dùng vào việc Phật sự thì nên kêu gọi và nên làm, không phải giống như những người thời nay mượn chiếc áo Cà sa và danh Chùa để làm tiền Phật Tử, không những chỉ là tiền thôi mà còn cả tình cảm nữa, đó là những việc hủy hoại Phật, Pháp, Tăng của cái đám cộng sản cho công an, những tên đầu đường xó chợ, những tên cán bộ cạo đầu gỉa tăng, ni để cán mỏng khối Phật Tử ra vì ai cũng phải tự thủ cho mình, cho Chùa của mình bỏ công xây dựng, cho tăng, ni của mình bỏ tiền nuôi để được tiếng là có công đức, phước đức nhưng đều không biết công đức, phước đức là gì và như thế nào mới gọi là công đức, phước đức.

Như tôi đã nói, Việt Thào ông không phải là người có khả năng về kiến thức để phân tích về tâm linh, tình cảm, đời sống, tôn giáo. Qua câu ông nói là Thầy Thích Chân Tuệ phải dùng đầu óc suy nghĩ để viết thì đã động tâm rồi, lời nói này của ông đúng, nhưng chỉ đúng đối với những loại người gỉa tu mà thôi, còn những người tu hành chơn chánh, thấy rõ được Chân, Thiện, Mỹ như Thầy Thích Chân Tuệ thì điều này chưa phải là đúng. Nếu như ông cho rằng tôi nói sai, tôi xin đưa ra một việc mà chính bản thân tôi có kinh nghiệm. Bản thân tôi không phải là Tỳ Khưu, cũng không phải Tỳ Khưu Ni, tôi là một Cư sĩ tu hành tại gia, nhưng nếu ông kêu tôi viết một bài viết về một đề tải gì đó tôi có thể dùng đầu óc của tôi để viết ra bài viết đó nhưng tâm của tôi hoàn toàn không bị giao động theo bài viết đó. Ví dụ như ngay bây giờ, trong khi tôi đang nghe và viết bài này cho ông, tâm của tôi vẫn bình thảng mà không hề dấy động lên sự tham, sân, si, ái, ngã, kiến, dục. Nếu tôi làm được thì thử hỏi một người tu hành biết được Chân, Thiện, Mỹ như Thầy Thích Chân Tuệ làm sao không làm được? Và dĩ nhiên ông sẽ nói rằng được hay không chỉ có một mình bản thân người đó biết. Đúng vậy, chỉ có một mình tôi biết tôi có đang động tâm hay không, do đó ông có hỏi cũng bằng thừa, ông không nhận ra được tâm của người khác thì cho dù có hỏi cũng sẽ không có câu trả lời, và có nói thì cũng không có bằng chứng là ông đã nói đúng, do đó chỉ có ông biết tâm ông đang đánh ông chứ những người làm việc Phật sự như Thầy Chân Tuệ thì ... có nói thì ông cũng không nhận ra và không tin, nên tôi chỉ biết ... thôi.

Ông Việt Thảo có hiểu nghĩa của chữ "dịch" là gì không? Nó có nghĩa là sự lang truyền. Tại sao Thầy Thích Chân Tuệ lại gọi là "dịch xây chùa?" Đó là vì các ông thầy trẻ ở Việt Nam qua, các bà ni ở Việt Nam qua (không biết là thầy, ni tu hành cỡ nào) thế nhưng cứ ra tự xây chùa rồi tự làm trụ trì, không cần phải qua Giáo Hội, không cần phải qua qúa trình tu tập để có khả năng làm trụ trì một ngôi chùa, cứ ùa nhau lợi dụng niềm tin của Phật Tử để tự tạo cho mình một căn (nhà) riêng tư mà không cần phải tốn tiền, điều này lan tràn khắp nơi, trong cũng như ngoài nước, khiến cho Phật Giáo, Tăng đoàn vì đó mà mang tai tiếng, hủy hoại niềm tin của Phật Tử, hành động này cũng ví như là giết chết dần mòn Phật Giáo và Phật Tử thì không gọi là DỊCH thì phải gọi là gì? Ngày xưa vua nước Nam Lương hỏi Ngài Bồ Đề Lạt Ma rằng ông ta đã xây mấy trăm ngôi chùa, tạo dựng nên mấy ngàn tăng, ni như vậy ông có công đức gì? Ngài Bồ Đề Lạt Ma trả lời là "KHÔNG CÔNG ĐỨC GÌ CẢ" ông Việt Thảo có biết tại sao không? Ngài Bồ Đề Lạt Ma nói rằng :" Xây nhiều Chùa, tạo nhiều tăng ni để làm gì trong khi không có ai thật sự tu hành mà chỉ nương vào Chùa để thỏa mãn dục vọng thì có công đức, phước đức gì mà đòi hỏi, chỉ có tạo nên cộng nghiệp với họ mà thôi". Ông có biết khi làm trụ trì một ngôi chùa cần phải có những yếu tố gì không? Có lẽ ông không biết cho nên ông không hiểu được nghĩa của chữ "dịch xây chùa" của Thầy Thích Chân Tuệ là một tiếng chuông cảnh tỉnh, còn ông thì cho đó là lời nói đánh phá. Nếu đã không biết thì nên im miệng, không nên nói nhiều, thế nhưng ông lại ngang nhiên lên clip gửi trên Youtube để khoe khoang cái ngu xuẩn của mình sẽ dễ làm cho danh tiếng mà bấy lâu nay ông đã không thật sự đáng có sẽ vì đó mà mất đi càng nhanh, bỡi lẽ xây nhà trên cát biển thì trước sau gì cũng bị sóng biển cuốn trôi đi mà thôi.

Ông Việt Thảo phải nên biết rằng vấn đề Phật ngọc đó không phải ai cũng ủng hộ hoặc chấp nhận. Là một người Phật Tử chơn chánh hoặc là một vị Tỳ Khưu, Tỳ Khưu Ni chân chánh thì phải biết việc làm tiền qua hình tượng Phật ngọc là điều không nên làm, bỡi hành động đó cũng giống như là đang buôn thần bán thánh, sẽ gây nhiều ác nghiệp, đơn cử một bằng chứng gần gủi nhất đó là Chùa Di Lặc ở San Jose, Chùa đã ghi danh thỉnh Phật ngọc và được nhận lời, thầy trụ trì chủa Di Lặc nếu tôi không nhớ lầm thì pháp danh là Thích Phước Bảo hay Thích Như Bảo gì đó đã đặt làm một số nữ trang gỉa với gía chỉ là chưa tới $5 Mỹ để chờ ngày ra mắt Phật ngọc tại Chùa Di Lặc bán lại với gía là $25, $50, thậm chí còn có vài sợi dây chuyền bán với gía hơn $100. Sau đó vì lý do gì thì tôi không biết và đã bị người ta hủy hợp đồng, thế là sự việc ầm ỷ lên bỡi vì lợi nhuận của ông thầy đó bị thất thu. Lại còn nữa, những ngôi Chùa của nhóm Về Nguồn đã không tiếc lời dối trá tạo dựng lên những phép mầu nhiệm để cũng cố niềm tin của Phật Tử đối với Chùa của mình và tăng, ni của Chùa. Lại còn một sư bà ở Chùa gì đó trên đường số 2 ở San Jose trước đây là của HT Thích Giác Lượng, nay chuyển qua cho sư bà bà đó. Trong ngày chiêm bái Phật ngọc, bà ta đã vì những đồng tiền nhỏ nhoi như những chai nước uống mà đã tỏ ra cái tâm tham, sân, si của bà ta, khiến cho bao nhiêu Phật Tử đã bất mãn. Chưa hết, những quán hàng bán trong ngày chiêm bái Phật Ngọc và một số tăng, ni ở Việt Nam qua đều là người của nhà nước cộng sản gửi đi, họ là những tên công an chìm, công an gỉa tu sĩ để xâm nhập qua hải ngoại tạo dựng tên tuổi là lôi kéo Phật Tử. Như vậy xin hỏi ông Việt Thảo sự việc như vậy không phải là đang phá Phật Giáo hay sao? Thầy Thích Chân Tuệ lên tiếng cảnh giác sự mê muội của những người đang u mê mà ông cho là ngu si và đặt cho Thầy là "Thích Chân Tệ", chắc ông rất hãnh diện về câu nói đó của ông lắm phải không? Ử thì cứ hãnh diện đi, sau này rồi sẽ thấy nghiệp qủa nó trổ như thế nào vì lời nói ngông cuồng của ông, thế mà ông có biết ông ngu không? Nếu ông không biết ông ngu thì ông nói Kinh Pháp Cú cho ai nghe trong khi ông không thực hành được như trong Kinh dạy? Này nhé, tôi cho ông biết ông ngu ở chỗ nào. Bài viết của Ngài Thích Chân Tuệ viết cho mọi người đọc tùy vào căn cơ và cương vị của mỗi người mà thu thập, còn ông, nếu ông cho rằng mình đang nằm trong cương vị nào đó của bài viết đó mà lên tiếng, nhưng lời lên tiếng của ông chửi người ta một cách vô giáo dục, vô văn hóa thì ông là NGƯỜI NGU MÀ KHÔNG BIẾT MÌNH NGU TỨC LÀ ĐẠI CHÍ NGU. Còn Ngài Thích Chân Tuệ viết bài bằng một cái tâm mong làm tiếng chuông cảnh tỉnh người mê, ánh sáng soi đường người đi đêm thì ngu là ngu ở chỗ nào? Lời thật thì mất lòng, chỉ có người muốn nghe lời thật để sửa đổi thì mới thấy êm tai, chứ còn người ngu mà không biết mình ngu như ông không thích lời thật thì mới nghe, mới đọc là đã thấy chướng tai gai mắt rồi. Do đó, giữa Thầy Thích Chân Tuệ và ông thì ai là người NGU mà không biết mình ngu? Rõ ràng Thầy Thích Chân Tuệ không nói gì về ông, thế mà ông lên tiếng đánh Thầy một cách thậm tệ và vô giáo dục vậy mà dám nói Thầy sẽ đánh ông, lời lẽ của kẻ vô loại như vậy ai mà không muốn đánh, nhưng tôi tin chắc là Thầy Chân Tuệ sẽ không muốn đánh ông đâu, bỡi vì Thầy biết ông đang tự đánh ông và tự nhảy vào đống lửa mà ông tựa tạo ra rồi.

Ông cho rằng mình có khả năng để dùng những chuyện bên lề để đem lại niềm vui tươi, an lạc, thoải mái v..v.. hơn cho mọi người, như vậy ông có nghĩ những gì ông đang làm có đem lại sự vui tươi, yêu thương nhau, an lạc, thoải mái cho ông không? Nhìn ông trong cái video trên Youtube khi ông nói về vấn đề chuyện bên lề với tựa đề Tỳ Khưu Thích Chân Tuệ thì cũng thấy rõ ông không được an vui,vui tươi, yêu thương nhau, thoải mái, an lạc rồi, như vậy ông có chắc là chuyện bên lề của ông có thể đem lại niềm an vui, hạnh phúc, thoải mái cho người khác khi chính bản thân ông không có những thứ đó không? Nếu tôi không lầm thì qua hình tướng của ông trên Youtube cho thấy trong cơ thể của ông đang có nhiều chứng bịnh mà chứng bịnh cao huyết áp là rõ ràng nhất, và sau này không khéo thì ông sẽ bị stroke vì nghẽn mạch tim.

Tôi không có thời gian để nghe tiếp cái clip mà ông làm chửi Thầy Thích Chân Tuệ để tự bào chữa cho ông vì lý do gì đó, và tôi không muốn nghe một người vô giáo dục như ông nói thêm vì sợ nghe rồi thấy được nghiệp của ông càng tăng, do đó tôi không nghe hết clip của ông. Tôi không lên án, cũng không chửi ông hay đánh ông như ông sợ Thầy Thích Chân Tuệ đánh ông bỡi như ông đã tự thú ông là thằng con bất hiếu và mất dạy từ nhỏ và tôi cũng không phải là mẹ của ông để dạy ông, tôi chỉ nhắn với ông một câu. MONG RẰNG ÔNG SÁM HỐI LỜI ÔNG NÓI, VIỆC ÔNG LÀM, KẺO KHÔNG NHÂN QỦA KHÔNG THA CHO AI VÀ CŨNG KHÔNG NHẬN HỐI LỘ NHƯ BỌN CỘNG SẢN ĐỂ GIẢM ÁC NGHIỆP CHO ÔNG ĐÂU.

HNTT
lllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll
Sent: Tuesday, September 10, 2013 8:43:04 PM
Subject: [BTGVQHVN-1] Re: [ChinhNghiaViet] Fw: [Daploisongnui] Nhờ chuyển đến Mc Việt Th
o v /v: Mc Việt Thảo chửi Tăng...

Thưa Quí Vị,
Bài "Tiền làm động tâm - Tiền sinh bất tịnh" do Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ PHTQ Canada giảng thuyết, tôi nghĩ, không những đúng cho các vị sư Tăng, Ni Phật giáo mà cũng rất cần cho các LM, GM Công giáo và các Hiền tài, Mục sư các đạo khác.
Thật vậy, hiện tại là một thế giới chuyên về thụ hưởng nên con người nói chung chỉ cốt tìm tòi cho mình được nhiều bổng lợi để hưởng thụ cho thỏa ước muốn. Khi có tiền thì sẽ có tất cả bởi vậy người ta, cả tu cả khg, hăm hở làm tiền mà khg còn nghĩ gì đến đạo lý, nhân nghĩa đến nỗi ăn hớt cả cơm của người nghèo, người bệnh những ân nhân trao cho mình là trung gian để phân phát đến kẻ cùng khổ.
Họ khg nghĩ phúc tội và khg nghĩ sự thiệt thòi của nạn nhân khi mất đi nguồn an ủi là chút quà từ ân nhân mang đến cho mình mà họ chỉ nghĩ quơ quào làm sao cho có nhiều để vung vít thỏa chí. Tiền đó thường đi vào tứ đổ tường: gái điếm, rượu chè, cớ bạc, thuốc sái, kẻ cướp v.v...chúng lại lột lại, nào chúng để cho ăn ngon?
Bài giảng của Tỳ Kheo Thích Chân Tuệ luôn luôn khuyên người ta đừng bị mắc lừa bởi các vị giả tu, bày ra đủ thứ cúng tế cốt để làm tiền, một điều rất hiếm từ khi có đạo Phật tại VN. Tôi khg phải Phật tử nhưng là người yêu quí đạo Phật, trọng thiện Tăng, Ni đả phá mê tín, giữa đường thấy sự bất bằng, lên tiếng cổ võ cái Chân cái Thiện, dù tôi chưa gặp Nhà sư Thích Chân Tuệ hay phone bao giờ.
Chào quí vị,
GS Bút Xuân Trần Đình Ngọc
Thân tặng Tỳ Kheo TCT và quí bạn bài thơ ngẫu hứng:
 
NGƯỜI TU VÀ TIỀN
 Tiền vào thì Phật đi ra!
Chúa cũng không ở cái nhà kim cương
Chúa, Phật chỉ thích sự thường
Càng người cùng khổ Chúa thương vô cùng
Dù cho cuộc thế bão bùng
Tu là giải thoát, xin đừng tham ô
Phật xưa chỉ một bộ đồ
Ăn ngày một bữa, niệm A Di đà
Chúa không có cửa có nhà
Không cả hòn đá gối đầu cho cao (1)
Ai cho ăn, quí làm sao!
Vài cái bánh mặn, thế nào cũng xong!
Rồi qui dân lại, giảng rằng:
Sống đời nghèo khổ mới mong nước Trời
Tiền tài làm hại con người
Sinh tật sa đọa, bỏ lơi Giáo điều
Thế gian chìm nổi của nhiều (2)
Mà linh hồn mất là điều bại vong
Thiện tâm có tự trong lòng
Chớ nên say đắm trong vòng lợi danh
Tu là cõi phúc thông hanh (3)
Tiền mà mê đắm ấy thành quỉ yêu!
Nhân sinh sẽ có một chiều
Xác thành tro bụi, tiền nhiều có mang???
Bút Xuân Trần Đình Ngọc
(1) hòn đá gối đầu lúc ngủ.
(2) Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn,
nào được ích gì?
(3) hanh thông: điều may lành



2013/9/10 San Le D. sanduyle@yahoo.com

Nghe Việt Thảo nói, đọc những bài viết của một số vị phản ứng lại, có lẽ chúng ta đã biết ai đúng, ai sai. Nhưng có lẽ vẫn còn có một số người còn thắc mắc là không hiểu thày Thích Chân Tuệ viết gì, có động gì tới Việt Thảo không mà Việt Thảo lại phản ứng mạnh đến thế. Tôi nghĩ chúng ta phải đọc bài viết của Tỳ Khưu Thích Chân Tuệ mới có thể có một kết luận rõ ràng hơn. Lê Duy San



TIỀN LÀM ĐỘNG TÂM, TIỀN SINH BẤT TỊNH
Tỳ Khưu Thích Chân Tuệ
Tu hành trong hoàn cảnh kinh tế thị trường hiện nay rất khó. Tu trong xã hội Âu Mỹ với nền kinh tế thực dụng càng khó hơn.
Dịch xây chùa và phấn đấu làm trụtrì của các tu sĩ Việt nam tại các xứ Âu Mỹ đang diễn ra như một chiến trường. Tiền! Tiền! Tiền! trở thành tiếng réo gọi át tiếng cầu kinh và niệm chú. Các thầy đã biến chùa chiền thành các “siêu thị Phật”.
Thầy chưa có chùa thì lo vận động chạy đôn chạy đáo mua đất mua nhà xây chùa dựng tượng. Thầy có chùa rồi thì có bao nhiêu là dự án xây dựng để kêu gọi Phật tử đóng góp.

Đồng tiền đã làm cho cửa Thiền thành chợ Trời buôn thần bán thánh. Không có cách kiếm tiền phàm tục nào ngoài đời mà không có trong các chùa: Xổ số, lô tô, đại nhạc hội, tiệc ăn uống gây quỹ, bán đấu giá, ký sổ cúng dường hàng tháng, mượn vốn không lời… đang trở thành bệnh dịch biến cửa chùa là nơi tôn nghiêm thành nhà hàng bán đồ ăn, biến sân chùa thành sân khấu cho ca sĩ hát hỏng nỉ non uốn éo, biến Phật đài trang nghiêm thành nơi bán và ký gởi tượng Phật.
Tất cả những phương tiện hoằng dương chánh pháp thiêng liêng của Phật giáo Đại thừa đang biến thành dịch vụ thương mãi.
Cầu siêu: tiền. Dâng sớ cầu an: tiền. Ma chay, giỗ kỵ: tiền.
Xuống cấp thấp nhất là các thầy thu tiền và bỏ tiền vào túi. Hình ảnh đọa lạc nhất là có những thầy chuyên nghiệp lên sân khấu, cầm micro thay vì nói pháp thì thao thao nói lời thuyết phục vận động xin tiền. Ôi, hồng ân Tam Bảo, long thần hộ pháp làm sao mà tha thứ được.
Những Phật tử mê tín, đầu óc mù mờ u tối đã xem các thầy chùa như Phật thánh. Họ không hiểu rằng đưa phương tiện vật chất vào tay nhà tu là đang làm thay cho ma quỷ tới phá đường tu thanh tịnh của quý thầy. Khi đầu óc đã dính mắc lo nghĩ tới tiền, tới chùa to tượng lớn, tới thế giới màu mè hình tướng thì vô hình chung nhà tu đã không còn an trú trong giới luật.
Đạo Phật Việt Nam đang đi sai đường trầm trọng vì đang lâm vào hai tình trạng cực đoan. Số các thầy sống ở “cõi trên” thì lo nói toàn những chuyện cao siều huyền hoặc. Số các thầy đang đoạ lạc vào tham ái thì biếnđạo Phật thành mê tín dị đoan để làm phương tiện kiếm tiền. Thật ra, các thầy ra ngoài giới luật chỉ là nạn nhân.
Thủ phạm chính là những người mang danh Phật tử mà không chịu hiểu Phật, đem vật chất làm sa đọa các thầy.
Xin các thầy tỉnh táo lại để khỏi trễ đường tu. Xin các đạo hữu Phật tử hãy cùng nhau đứng ra xây chùa dựng tượng. Nhưng tuyệt nhiên
xin đừng làm sa đọa quý thầy bằng cách đưa tiền, chính là đưa thuốc độc đến cho bậc chân tu.
Đức Phật và Thánh chúng ngày xưa ngày ngày khất thực, chỉ cần có miếng ăn đạm bạc ngày một bữa mà nuôi sống xác thân để thanh tịnh tu hành. Các thầy ngày nay ăn uống có kẻ hầu người hạ, bữa chính bữa phụ thật là đã lạc đường quá xa về xứ Phật.
Đôi điều chân thật nói ra, xin các thầy và Phật tử hoan hỷ suy gẫm.

VP.PHTQ.CANADA





From: Lam Le lelamv0101@yahoo.com 
To:
Sent: Monday, September 9, 2013 2:35 PM
Subject: Re: [ChinhNghiaViet] Fw: [Daploisongnui] Nhờ chuyển đến Mc Việt Th
ảo v/v:  Mc Việt Thảo chửi Tăng...

VIET THAO mang toi di ban Phat Viet Thao dam dem Phat ra ban Dau Gia
L/L


 From: hungthe hungthe42@yahoo.com;
To: DapLoiSongNui
Daploisongnui@yahoogroups.com 

ChinhNghiaViet ChinhNghiaViet@yahoogroups.com
Sent: Monday, September 9, 2013 1:51 PM
Subject: [ChinhNghiaViet] Fw: [Daploisongnui] Nhờ chuyển đến Mc Việt Th
o v/v:  Mc Việt Thảo chửi Tăng...

Thưa quý vị, tôi đã nghe cái video Chuyện Bên Lề 156 cuả Việt Thảo kéo daì 38 phút, ngôn từ không mạch lạc và gịong nói sượng sùng khác thường với cái lưu loát thường có cuả một MC, đối với một vị Tỳ Khưu, Tu sĩ thì người có nhân cách, tự trọng nếu không nói là có giáo dục thì dù có bất đồng quan điểm đến đâu cũng không thể nào dùng những lời lẽ miả mai, cao ngạo, hỗn xược...
Bọn tay sai Giao điểm Trần Tiên Long, Giác Hạnh vội vã post cái link CBL lên các DĐ với lời khen là chính xác đủ noí lên điềm baó MC Việt Thảo hết thời và đang bị ma vương quỷ aḿ,ht



----- Forwarded Message -----
From: Colleen Ha
colleenha@yahoo.com
To:

Sent: Monday, September 9, 2013 1:00 PM
Subject: [Daploisongnui] Nhờ chuyển đến Mc Việt Th
o v/v:  Mc Việt Thảo chửi Tăng...

Gia đình tôi tẩy chay trung tâm Vân Sơn trên 10 năm rồi, kể từ khi MC Việt Thảo bắt đầu diễn xuất nhãm nhí, tục tĩu, lố bịch, vô duyên.
Đau đớn thay cho Thầy Thích Chân Tuệ, một lòng vì đạo, vì nước, vì dân, một thân một mình đứng thẳng người, không khuất phục trước áp lực của đám ma tăng Quốc Doanh, Về Nguồn, Giao Điểm mà Thầy đã chịu biết bao nhiêu lời cay đắng.
Chắc Thầy đã biết trước và sẵn sàng chấp nhận những gì đưa đến cho Thầy.
Kính chúc Thầy thân tâm an lạc.
Cám ơn đh Hạt Nắng viết thay lời toàn thể Phật Tử chân chánh.
Khg biết email của Việt Thảo các bạn ơi, chỉ phổ biến cho đồng bào thấy rõ dã tâm của nó thôi.
www.vansonentertainment.com mà gởi không được.
Tâm Minh