TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)
TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

Saturday, 7 May 2011

*** TÔ MÌ CỦA MẸ (PHẬT HỌC TỊNH QUANG 16 - PHẬT ĐẢN)



Tô Mì

của

Người Lạ




Bích Ngọc
phỏng dịch


Câu chuyện này tôi nhận được từ một người bạn ở Malaysia gửi qua email. Chuyện cũng bình thường thôi nhưng tôi chợt xúc động vì đã có lúc tôi cư xử giống như cô bé trong truyện.
Tôi cũng mong câu chuyện rất thường này được đăng để may ra cô con gái lớn của tôi, người hay bỏ nhà đi sau khi bị tôi mắng, có thể đọc được.

Tối hôm đó Sue cãi nhau với mẹ, rồi không mang gì theo cô đùng đùng ra khỏi nhà.

Trong lúc đang lang thang trên đường phố, cô mới nhớ ra rằng mình chẳng có đồng bạc nào trong túi, thậm chí không có đủ mấy xu để gọi điện về nhà.

Cùng lúc đó cô đi qua một quán mì, mùi thơm bốc lên ngào ngạt làm cô chợt cảm thấy đói bụng. Cô thèm một tô mì lắm nhưng lại không có tiền!

Người bán mì thấy cô đứng tần ngần trước quầy hàng bèn hỏi: Này cô bé, cô có muốn ăn một tô không?

Nhưng... nhưng cháu không mang theo tiền... - Cô thẹn thùng trả lời.

Được rồi, tôi sẽ đãi cô - người bán mì nói - Vào đây, tôi nấu cho cô một tô mì. Mấy phút sau ông chủ quán bưng tới cho cô một tô mì bốc khói. Ngồi ăn được mấy miếng, Sue lại bật khóc.

Có chuyện gì vậy? - Ông ta hỏi.

Không có gì. Tại cháu cảm động quá! - Sue vừa nói vừa lấy tay quẹt nước mắt. Thậm chí một người không quen ngoài đường còn cho cháu một tô mì, còn mẹ cháu, sau khi cháu cự cãi, đã đuổi cháu ra khỏi nhà. Chú là người lạ mà còn tỏ ra quan tâm đến cháu, còn mẹ cháu... bả ác độc quá! - cô bé nói với người bán mì.

Nghe Sue nói, ông chủ quán thở dài: Này cô bé, sao lại nghĩ như vậy? Hãy suy nghĩ lại đi, tôi mới chỉ đãi cô có một tô mì mà cô đã cảm động như vậy, còn mẹ cô đã nuôi cô từ khi cô còn nhỏ xíu, sao cô lại không biết ơn mà lại còn dám cãi lời mẹ nữa?

Sue giật mình ngạc nhiên khi nghe điều đó. Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Một tô mì của người lạ mà mình cảm thấy mang ơn, còn mẹ mình đã nuôi mình hàng bao năm qua mà thậm chí mình chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến mẹ dù chỉ một chút. Mà chỉ vì một chuyện nhỏ mình lại cự cãi với mẹ.

Trên đường về cô thầm nghĩ trong đầu những điều cô sẽ nói với mẹ: Mẹ ơi, con xin lỗi Mẹ. Con đã biết đó là lỗi của con, xin mẹ tha thứ cho con.

Khi bước lên thềm cửa, cô thấy mẹ đang mệt mỏi và lo lắng vì đã tìm kiếm cô khắp nơi. Nhìn thấy Sue, mẹ cô nói: Sue, vào nhà đi con. Chắc con đói bụng lắm rồi phải không? Cơm nước mẹ nấu xong nãy giờ rồi, vào mà ăn ngay cho nóng.

Không thể kềm giữ được nữa, Sue òa khóc trong tay mẹ.
*

Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta dễ cảm kích những hành động nhỏ mà một số người chung quanh làm cho chúng ta, nhưng đối với những người thân thuộc, nhất là cha mẹ, chúng ta lại xem sự hy sinh của họ là sự đương nhiên. Tình yêu và sự quan tâm lo lắng của cha mẹ là món quà quý giá nhất mà chúng ta được tặng từ khi mới chào đời.

Cha mẹ không mong đợi chúng ta trả công nuôi dưỡng, nhưng..

Liệu có bao giờ chúng ta biết quý trọng sự hy sinh vô điều kiện này của cha mẹ chúng ta chưa? []



Nguyên tác:

Mum's Love

One night, Sue had a quarrel with her mum, and without bringing anything with her, she ran out of the house.

While she was walking on the street, she realised she had no money with her - not a single cent! As she continued walking, she felt a little hungry and cold. Then she came across a noodle stall. The steaming hot noodles smelt so good that Sue wished, at that moment, she could have a bowl of noodle. Sue was standing in front of the noodle stall for quite a long time when the boss of the noodle stall walked over and asked her, "Hey Miss, do you want a bowl of noodles?" Sue shook her head shyly and replied, "I don't have any money." "It's alright, I'll give you a treat," offered the owner.

The owner had Sue seated as he cooked the noodles. He then served her a fragrant smelling bowl of noodles with a plate of vegetables. Sue ate a few mouthfuls and she started to tear.

"What happened, Miss?" the puzzled owner queried.

"Nothing, I am just touched!" Sue continued while drying her tears, "Even a stranger I met on the street would offer to cook a bowl of noodles for me. But... my own mother... she chased me out of the house after a quarrel and told me not to go back again. How could you - a complete stranger - show me such care and concern while my own mother... she didn't care about me at all !"

On hearing these words, the owner replied with a sigh, "Miss, think of it this way. You are touched just because I cooked you a bowl of noodles. However, not only are you not grateful to your mother who has been cooking noodles and rice for you all these years, you even quarreled with her!"

Sue was stunned upon hearing this, "Why didn't I think of that? I am so grateful over a bowl of noodles by a stranger. Yet to my own mother, who has been cooking for me all these years, I showed not the least concern. I even quarreled with her over a trivial matter.

Sue finished her noodle swiftly, thanked the owner and marched towards the direction of home. As she was walking, she thought over how she should apologize to her mother.
Before she could say "Mum, I'm sorry, I know I was wrong. Please forgive me", she saw her tired and anxious looking mother, searching frantically for her. When she spotted Sue, she held Sue's hand and led Sue into the house, before Sue could say anything.

"I have prepared a bowl of noodles for you, come in and eat it before the noodles turn cold", said her mother. Sue could not hold her tears back anymore. She started to weep in front of her mother.

At times, we may be very grateful to the people around us for the little gestures they show us.

Yet to our close ones, especially our parents, we often forget their love and fail to treasure the selfless sacrifices they had made for us. While we may never be able to repay this valuable gift nor be required to do so, we should never take it for granted. []