TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)
TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

Tuesday, 8 May 2012

***BÍ QUYẾT SỐNG LẠC QUAN


BÍ QUYẾT LẠC QUAN
Một bà cụ cái gì cũng khóc,
Thấy mưa to trách móc ông trời:
“Buồn cho gái lớn của tôi,
Giày không bán được ông trời ác gian!”
Trời nắng xuống bà càng khóc lớn:
“Con út tôi mất vốn áo mưa.
Ông trời tàn ác vừa vừa,
Tại sao đổ nắng khi chưa bán hàng?”
Có người khách đi ngang hiểu ý,
Khuyên bà nên suy nghĩ lạc quan:
“Trời mưa cô út đắt hàng,
Nắng thì cô lớn bán càng nhiều hơn.
Tại sao cứ đau buồn trách móc?”
Bà cụ nghe hiểu được ý hay.
Cách nhìn đã khác từ nay,
Dẫu trời mưa nắng mỗi ngày đều vui.
Nguyễn Tường Dec 31, 2010

PHẬT CHẲNG ĐÂU XA
Thanh niên nọ muốn làm bồ tát,
Trên đường đi bỗng gặp ông thầy.
Anh liền sự thật trình bày,
Thầy nghe vội bảo: “Về ngay lại nhà,
Có một vị phật bà đang đợi,
Vào tới sân sẽ thấy nhãn tiền.”
Nghe xong chàng vội đi liền,
Quả nhiên thấy bóng mẹ hiền ngóng trông.
Nguyễn Tường Dec 31, 2010

ĐỪNG KHOE KIẾN THỨC
Tu sĩ nọ bao năm kinh kệ,
Sách thánh hiền vô kể làu thông.
Hỏi rằng có hiểu? Thưa không,
Tìm thầy chỉ dạy cho lòng được an.
Thầy cầm sách bảo rằng: “Tôi chẳng
Cần sách đâu, nhưng vẫn hiểu ra.
Thôi anh cứ việc đọc qua,
Tôi sẽ giải thích cho mà hiểu câu.”
Anh tu sĩ vò đầu thắc mắc:
“Thầy không đọc sao chắc nghĩa thông?”
Đây là giải thích của ông:
“Những gì chân lý như dòng sông Ngân.
Nó cũng giống mặt trăng vằng vặc,
Chữ nghĩa kia không khác ngón tay.
Ngón tay chỉ việc trình bày,
Tự thân chẳng phải mặt mày ông trăng.
Vậy tôi hỏi trăng rằm mỗi tháng,
Anh ra xem mà chẳng cần tay,
Hay anh đi hỏi ông thầy,
Làm ơn cho biết cái này tên chi?”
Nguyễn Tường Dec 31, 2010


ĐỪNG KHOE CHỨC TƯỚC
Quan thống đốc Ki-ta-ga-kỵ,
Đến viếng thăm một vị thầy xưa.
Học trò giữ cửa vào thưa:
“Có ngài thống đốc tặng quà tôn sư.”
“Thống đốc hả? Tôi chưa quen biết.”
Học trò ra thưa thiệt khách kia:
“Xin ngài lui gót  trở về,
Ai làm thống đốc thầy thì không quen.”
Quan thống đốc nghe liền hiểu ý:
“Xin trình Ki-ta-ga-kỵ vào thăm.”
Học trò lại thử một lần,
Thầy nghe niềm nở ra sân rước vào.
Nguyễn Tường Dec 31, 2010
CÀNG VỘI CÀNG LÂU
Thanh niên nọ muốn làm kiếm sĩ,
Đến gặp thầy, một vị lừng danh:
“Thưa thầy con sẽ chuyên cần,
Chừng bao năm nữa sẽ thành kiếm sư?”
“Mười năm nữa chắc vừa sức cậu.”
“Kính thưa thầy cha cháu đã già.
Con cần chăm sóc ông ta,
Chuyên cần hơn nữa vậy là bao lâu?”
Ông thầy nghĩ  trong đầu một lúc:
“Ba mươi năm cậu học may ra.”
Thanh niên nôn nóng tỏ ra:
“Chắc thầy nhớ lộn hay là thầy quên?
Trước thầy nói chỉ cần một chục,
Bây giờ thầy một lúc ba mươi.
Con cần học gấp mà thôi,
Dù bao trở lực con thời vượt qua.”
Thầy nghe nói biết là khó dạy,
Bằng cách nào cậu ấy hiểu ra.
‘Muốn nhanh, khó đạt’ ấy mà,
Cuối cùng thầy đáp: "Phải là bảy mươi.”
Nguyễn Tường Dec 31, 2010

COI LẠI ĐÈN DẦU
Một người nọ mù luôn hai mắt,
Bạn anh ta tặng cặp đèn pin.
Anh mù rất đỗi ngạc nhiên:
“Mắt tôi chẳng thấy, khỏi phiền tới anh.”
Anh bạn đáp: “Cũng cần đèn chứ,
Khi ra đường anh cứ giơ lên,
Đang khi đi giữa màn đêm,
Người ta nhìn thấy tránh bên kịp thời.”
Nghe có lý anh thời vui nhận,
Vừa đi xa một đoạn bất ngờ,
Có người đêm tối đụng vô,
Bực mình anh quát: “Bộ mờ mắt sao?
Đèn pin sáng giơ cao như vậy,
Sao anh không chịu thấy giùm cho?”
Người kia khi ấy phân bua:
“Đèn anh tắt tự bao giờ rồi nha!”
Nguyễn Tường Dec 31, 2010 

ĐỪNG QUÁ LO ÂU
“Thưa sư phụ: Thế nào sống đạo,
Cách siêng năng, chu đáo, thành toàn?”
Thầy rằng: “Khi đói cứ ăn,
Khi mệt cứ ngủ, khỏi cần lo âu.”
“Điều thầy dạy người nào chẳng sống,
Chưa phải là ý rộng, nghĩa sâu.”
Thầy rằng: “Không hẳn vậy đâu,
Xem trên toàn cõi địa cầu ít ai.
Đã thực hiện như lời thầy dạy.
Mà thực ra chỉ thấy toàn là.
Mỗi ngày vừa mở mắt ra,
Tính toan, ao ước hoặc là âu lo.”
Nguyễn Tường Dec 31, 2010

THIỀN TRONG CHÉN NƯỚC
Giáo sư nọ nghe môn thiền đạo,
Gặp thiền sư tham khảo, xem qua.
Ông này mời uống nước trà,
Chiếc ly tràn đổ vậy mà chẳng ngưng.
Giáo sư nói: “Xin đừng rót nữa,
Ly đã tràn ông chớ rót thêm.”
Thiền sư khi ấy đứng lên:
“Giáo sư, tôi nhắc chớ quên ý này:
Ông đầu óc đã đầy kiến thức,
Nếu không ngay lập tức cạn đi,
Học thiền như thế ích gì,
Cũng như ông thấy chiếc ly đã tràn.”
Nguyễn Tường Dec 31, 2010

QUỶ Ở LÒNG TA
Thầy tu nọ mỗi lần nhập định,
Đều thấy ngay con nhện khổng lồ.
Lòng ông bối rối như tơ,
Tìm thầy thưa chuyện mong nhờ bảo khuyên.
Vị sư phụ chỉ liền bí quyết:
“Cứ mỗi lần cầm viết cho tôi.
Vòng tròn vẽ một vòng thôi,
Ngay trên con nhện để rồi thử xem.”
Thầy tu đã thực hành y kế,
Chú nhện kia mau lẹ chạy xa.
Buổi thiền khi đã trải qua,
Vòng tròn in bụng quá là ngạc nhiên.
Nguyễn Tường Dec 31, 2010


NGUỒN GỐC CỦA KHỔ ĐAU
TU TÂM DƯỠNG TÁNH
TU TƯỚNG VÀ TU TÂM
TỘI VÀ NGHIỆP
TỨ NHIẾP PHÁP