TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)
TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

Friday, 3 March 2023

ĐI CHÙA ĐÚNG CHÁNH PHÁP

 

ĐI CHÙA ĐÚNG CHÁNH PHÁP

lllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll

 http://phtq-canada.blogspot.com/2012/01/au-nam-i-chua-ung-chanh-phap.html

Đi Chùa Đúng Chánh Pháp
Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ
Theo thông lệ xưa, cứ vào dịp Tết, Nguyên Đán hằng năm, nhiều người Phật Tử, cũng như mọi người, không phải Phật Tử, thường hay đi chùa, lễ Phật đầu năm, hái lộc đầu xuân, thắp hương khấn vái, cầu nguyện chư Phật, chư vị Bồ Tát, tổ tiên ông bà, phù hộ độ trì, năm mới trọn lành, bình yên vô sự, tai qua nạn khỏi, vạn sự kiết tường, muôn sự hanh thông, mọi việc như ý.

Đó là truyền thống, tín ngưỡng lâu đời, chúng ta giữ gìn, từ thế hệ này, sang thế hệ khác, từ ở trong nước, ra đến hải ngoại. Bất cứ nơi nào, người Việt sinh sống, trước hay là sau, sớm hay là muộn, cũng có cảnh chùa, cũng có tu viện.

Phật đường Thiền đường, tịnh thất thiền thất, đạo tràng tu học, dựng lên phát triển, công sức bá tánh, tịnh tâm tịnh tài, để cho mọi người, có nơi lễ Phật, có nơi tạo phước, có nơi tưởng niệm, tổ tiên ông bà, phát huy văn hóa, có nơi tĩnh tâm, sau những tháng ngày, đấu tranh tranh đấu, kiếm sống vất vã.

Trong suốt cuộc đời, đầy dẫy khó khăn, những sự bất trắc, việc bất như ý, căng thẳng muộn phiền, hệ lụy trầm kha, mất mát vật chất, cũng như tinh thần, thăng trầm sóng gió, quan trọng nhứt là: có nơi tu học, thực hành Chánh Pháp, để đạt mục đích, giác ngộ giải thoát, dứt trừ những chuyện, phiền não khổ đau, thoát ly sanh tử, luân hồi nhiều kiếp.

Tuy nhiên nên biết,
con người đạt được, cuộc đời bình an, như lời cầu nguyện, hay không đạt được, chuyện đó không tùy, các đấng thiêng liêng, các vị thần linh, ngọc hoàng thượng đế, bất cứ vị nào.
Tại sao như vậy?

Bởi vì sự thực, thánh thần thiên địa, các vị thiêng liêng, nếu là các bậc, chí công vô tư, bất tùy phân biệt, không bao giờ làm, các chuyện bất công, thiên vị kỳ thị, ban cho con người, những điều van xin, cầu nguyện khấn vái, dù là thành khẩn, đến mức độ nào, nếu như người đó, không đáng được nhận, chẳng đáng được hưởng, mà lại không ban, cho bao người khác, xứng đáng hơn nhiều!

Thực ra cần biết,
tất cả những chuyện, vui buồn sướng khổ, hỷ nộ ái ố, những bước thăng trầm, của cuộc đời này, đều tùy thuộc vào, nghiệp duyên mỗi người, đều tùy thuộc vào, phước báu mỗi người, tạo được từ trước, cho đến giờ này.

Chẳng hạn như là: người nhiều phước báu, cuộc đời của họ, gặp nhiều may mắn, gặp đủ thuận duyên, tai qua nạn khỏi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, thường gặp người hiền, thiện hữu tri thức, cầu gì cũng được, ít sóng gió hơn, ít phiền não hơn, ít cay đắng hơn, ít ưu tư hơn, ít khổ sở hơn, ít gặp người xấu, ít gặp hiểm nghèo, dù họ đang sống, bất cứ cảnh nào, bất cứ nơi nào, cũng vậy mà thôi.

Trái lại trên đời, những người kém phước, thường gặp xui xẻo, gặp sự hiểm nghèo, thiên tai địa tai, thủy tai hỏa tai, gặp người bất thiện, tổn hữu ác đảng, sa vào nghịch cảnh, sóng gió thường xuyên, khổ sở triền miên, cầu gì chẳng được, làm gì chẳng nên, gia đạo ly tan, tán gia bại sản, người thân gặp nạn, tai họa liên miên.

Những người ít phước, lao đao lận đận, khốn khổ như vậy, bởi vì không biết, tu nhân tích đức, không chịu chăm lo, tu tâm dưỡng tánh, dù người tuổi già, hay là tuổi trẻ, lại còn tiếp tục, tạo tội tạo nghiệp, tranh chấp hơn thua, mua gian bán lận, bận tâm suy nghĩ, những chuyện vu khống, đặt điều cáo gian, khiến người lầm than, thất điên bát đảo, hại người lương thiện, đòi tiền bồi thường, vài ba triệu bạc, giựt hụi quịt nợ, làm ăn bất chánh, lường người gạt bạn, xúi giục mẹ cha, thưa kiện người ta, tán gia bại sản, thân bại danh liệt, sống dở chết dở, thiệt là tội nghiệp!
 

Bởi vậy cho nên, nhân dịp năm hết, tết đến hằng năm, chúng ta cùng nhau, xét lại cái chuyện, đi chùa đầu năm, hay vào dịp khác, làm sao thực hiện, cho đúng chánh pháp, làm sao cho được, ích lợi thực tế, có thể giúp đỡ, cuộc đời hiện tại, tất cả chúng ta, chuyển hóa tốt đẹp, được may mắn hơn, được an lạc hơn, được hạnh phúc hơn, gặp được thiện nhơn, chỉ đường dẫn lối.

Tìm thấy chánh đạo, biết cách tu tập, theo đúng chánh pháp, tu tâm dưỡng tánh, tránh cảnh chen lấn, giành giựt hái lộc, đi chùa đầu năm, giựt cho bằng được, trái cam trái quít, cành hoa nén hương, để đem về nhà, gọi là lấy hên, đồng thời tránh được, thất vọng não nề, ngay khi nhận ra, những người đi chùa, cũng không khác gì, những người ngoài đời, nhiều khi tệ hại, và nguy hiểm hơn, cũng như tránh được, thất vọng nãn lòng, khi lời cầu nguyện, không được đáp ứng, linh nghiệm như ý, và tránh được cảnh, mê tín dị đoan, tiền mất tật mang, bởi vì tin tưởng, ông bà thầy bói, nói bậy nói bạ, phong thủy địa lý, hý ngôn đủ thứ, tự nhận bừa bải, linh nghiệm như thần, trúng trăm phần trăm, vân vân và vân vân.

Trước hết cần biết,
quan niệm đi chùa, không đúng Chánh Pháp, là như thế nào, nhưng có rất nhiều, Phật Tử cũng như, không phải Phật Tử, hằng năm hằng tháng, vẫn cứ đi chùa, theo như cách đó.

Theo như tín ngưỡng, ở trong dân gian, người ta đi chùa, van xin khấn vái, xin xăm xin keo, xem bói xem tướng, xem ngày tốt xấu, quan hôn tang tế, cầu cơ điểm nhãn, lên đồng lên cốt, đốt hình nhân giấy, đốt giấy vàng bạc, đô la mỹ kim, xe hơi nhà lầu, cầu khẩn thần linh, thỉnh bùa buôn bán, tình duyên gia đạo, thỉnh tượng thần tài, dâng sớ cầu an, cúng sao giải hạn. Những việc làm này, không thuộc phạm vi, Phật giáo thuần túy, nhưng đã từ lâu, trộn lẫn vào trong, sinh hoạt chùa chiền, tạo nhiều ưu phiền, tạo nhiều nghi kỵ , xa rời Chánh Pháp, lạc sang tà đạo, cần phải chỉnh đốn.

Trong suốt cuộc đời, năm nào cũng vậy, chúng ta cũng gặp, những chuyện may mắn, vừa ý vui vẻ, cùng với những chuyện, kém may không tốt, khó chịu buồn phiền! Ngay cả cuộc đời, các bậc thánh nhân, các vị giáo chủ, trên thế gian này, cũng không ngoại lệ, có người tán tụng, tung hô khen ngợi, bái phục qui ngưỡng, đồng thời cũng không, tránh khỏi rắc rối, phỉ báng mạ lỵ , vu khống cáo gian. Thậm chí có vị, bị bắt bỏ tù, hay bị xử chết, một cách thê thảm! Tại sao như vậy? Bởi vì thực ra, đã là người ta, dù là thánh nhân, bậc đại tu hành, hay đã đắc đạo, tất cả đều không, ra ngoài nhân quả.

Nói một cách khác, tất cả mọi người, gây tạo nghiệp nhân, do thân khẩu ý, tốt có xấu có, thiện có ác có, lành có dử có, hiền có hung có, trong vô lượng kiếp, hay trong kiếp này, nếu biết ăn năn, sám hối phát nguyện, tu tâm dưỡng tánh, giác ngộ chánh đạo, giải thoát luân hồi. Tuy nhiên vẫn phải, cam lòng đền trả, nghiệp quả đã gieo, mình làm mình chịu, thế mới công bằng, chí công vô tư, bất tùy phân biệt, chứ đừng lập đàn, cầu được bình an, bằng cách vái van, van xin cầu khẩn, uổng công vô ích, đó là quịt nợ! Khi nào nghiệp quả, còn gọi nghiệp báo, hay là quả báo, đến ngày phải trả, dù là thánh nhân, dù là giáo chủ, giáo phẩm chức sắc, quyền cao chức trọng, giàu sang danh vọng, chí đến thứ dân, bần cùng cố nông, cũng không tránh khỏi!

Trong Kinh A Hàm, Đức Phật có dạy:
Dù trốn lên non,
xuống biển vào hang,
nghiệp báo đã mang,
không ai tránh được.

Người trên thế gian, thường hay nói rằng: "hễ trời kêu ai, thì người ấy dạ!", hoặc là có câu: "lưới trời tuy thưa, mà chưa ai lọt", chính là nghĩa đó.

Những chuyện vào chùa, cúng chút tiền lẻ, hoặc một nén hương, hay một nãi chuối, một ít trái cây, một chút chè xôi, ôi thôi khấn vái, xin xỏ đủ điều, nhiều khi hái lộc, tay lắc ống xăm, mong được quẻ tốt, tình duyên gia đạo, thảy đều cát tường, thường muốn quẻ thượng, cầu khẩn van xin, khấn vái thần linh, cầu cho trúng số, cầu cho thắng kiện, cầu cho hơn người, đấu tranh thắng lợi, cửu huyền thất tổ, đều được siêu thăng, nội ngoại hai bên, ông bà cha mẹ, con cháu trong nhà, bình yên vô sự, sung sướng tấm thân, sức khỏe dồi dào, tai qua nạn khỏi, thi đâu đậu đó, được làm quan to, giàu sang phú quí. Đem tượng thần tài, vào chùa điểm nhãn, cho được linh hiển, phù hộ làm ăn, buôn may bán đắt, một vốn bốn lời, nhứt bổn vạn lợi, là những việc làm, biểu tượng tâm tham, vô bờ vô bến, thỏa mãn tâm sân, như hỏa diệm sơn, tràn ngập tâm si, vô minh muôn thuở! Tham sân si là, cội nguồn sanh tử, cần phải dứt trừ, chính nghĩa đó vậy.

Bởi vậy cho nên,
trong Kinh Pháp Cú, Đức Phật có dạy:
Hãy tự thắp đuốc,
Sáng lên mà đi.
Thắp với Chánh Pháp,
Khai mở Trí Tuệ.

Nghĩa là Phật dạy: để dẹp trừ dứt, sinh hoạt mê tín, hiện tượng dị đoan, không đúng Chánh Pháp, Phật Tử chân chánh, thành tâm phát nguyện, tu tâm dưỡng tánh, cầu mong giác ngộ, chánh đạo giải thoát, sanh tử luân hồi, đều cần học hiểu, thực hành Chánh Pháp, ngay trong đời sống, ngay tại thế gian, tất cả mọi người, có thể làm được. Chánh Pháp tại thế gian, không phải do trời ban, chính mình phải cầu học, để có thể áp dụng, trong đời sống hằng ngày, chứ không phải là, những pho kinh điển, để thờ để lạy, không học hiểu được. Đức Phật thị hiện, thế giới ta bà, giảng kinh thuyết pháp, giúp đỡ chúng sanh, thoát ly sanh tử, phiền não khổ đau. Tại sao chúng ta, lại không tìm học, để đặng áp dụng, vào trong cuộc sống?

Ở trong kinh sách, chư Tổ có dạy:
Tu mà không học,
đúng là tu mù.
Học mà không tu,
chỉ là tủ sách.
hay
Muốn tu thì phải học
Muốn đọc phải biết chữ

Người không phát nguyện, tu tâm dưỡng tánh, dĩ nhiên gặp nhiều, phiền não khổ đau, mỗi khi nghịch cảnh, xảy đến thình lình. Người đã phát tâm, tu mà không học, không hiểu Chánh Pháp, chỉ thực hành suông, những điều truyền miệng, người trước làm sao, người sau làm vậy, làm sao tránh được, những điều mê tín, những chuyện dị đoan, tam sao thất bổn, xa rời Chánh Pháp, gọi là tu mù.

Tam tạng kinh điển, là do chư Phật, chư vị Tổ sư, truyền lại nhiều đời, há chẳng ích lợi, gì cả hay sao? Nếu cứ đọc tụng, mà vẫn không hiểu, có thể tìm kiếm, các vị chân tu, các bậc tôn đức, thực học giáo lý, để xin nương tựa, để xin chỉ dạy. Làm được như vậy, chúng ta tránh khỏi, những kẻ ngoại nhân, lợi dụng hình tướng, tu sĩ Phật giáo, lẫn lộn vàng thau, hướng dẫn những điều, huyễn hoặc huyền bí, mê tín dị đoan, xa lìa chánh đạo, chẳng ích lợi gì! Những người thu thập, tam tạng kinh điển, nghiên cứu từ chương, tìm phương phô trương, sở học tri kiến, cũng chẳng ích lợi, cho việc thoát ly, sanh tử luân hồi, giác ngộ giải thoát, chỉ là tủ sách, hay là đãy sách!

Chúng ta không nên, quan niệm sai lầm, xem chùa như là, cái viện dưỡng lão, dành riêng cho người, gần đất xa trời, hay là dành cho, những người chán đời, thất bại trên đường, công danh sự nghiệp, hoặc là dành cho, những người chán chê, tình duyên gia đạo, ở ngoài thế gian.

Bởi vậy cho nên, những người phát tâm, thay đổi hình tướng, vào tu trong chùa, bất cứ tuổi nào, cần nên phát nguyện, ly thân cắt ái, dứt bỏ hồng trần, lìa tam giới gia, xuất phiền não gia, tự độ độ tha, tự giác giác tha, giác hạnh viên mãn, cầu học Chánh Pháp, tu tập tinh tấn, đến ngày giác ngộ, thấu rõ biết rành, cốt tủy đạo Phật, chứ đừng giải đãi, tụng kinh ê a, lóc cóc leng cheng, như phường hát dạo.
Chuyên chú hình thức, cúng kiến lễ lạy, cúng sao giải hạn, quanh năm suốt tháng, cầu này cầu kia, vía ông vía bà, thực là uổng phí, cả cuộc đời này, lại còn dẫn dắt, bao người lầm lạc, vì tin màu áo, sa vào tà đạo, xa rời chánh đạo, biết đến bao giờ, quày đầu tỉnh ngộ?

Trong Kinh A Hàm, Đức Phật có dạy:
"Không nên tin ngay, tất cả những gì, người xưa đã nói, tất cả những gì, người có thế lực, đạo cũng như đời, tất cả những gì, người bề trên nói, tất cả những gì, nhiều người tin theo, có ghi trong sách.  
Chỉ nên tin theo, những gì có thể, kiểm nghiệm lại được, đúng với chân lý, đúng với lẽ thực, thông qua trí tuệ, sáng suốt thông minh, thấy có ích lợi, cho bản thân mình, và cho mọi người".

Để tránh sai lầm, cho chính chúng ta, không tin mù quáng, bất cứ lời nào, do những người có, thế lực ngoài đời, cũng như thế lực, trong các tổ chức, tôn giáo thế gian, chúng ta nhứt định, phải biết suy xét, tư duy nghiền ngẫm, đối chiếu so sánh, với tam tạng kinh, tạng luật và luận. Hơn như thế nữa, ở trong Phật giáo, có "Tam Tuệ Học", tức ba môn học, giúp đỡ con người, phát sanh trí tuệ, thông minh sáng suốt, phân biệt chánh đạo, khác với tà đạo, có được chánh kiến, và có chánh tín, tránh được mê tín, và tránh dị đoan. Ba môn học đó, là: "Văn, Tư, Tu".

Trước hết chúng ta, cần phải lắng nghe, lời giảng thiết tha, của thiện tri thức, phải học kinh điển, và những lời dạy, của chư tôn đức. Xong rồi, chúng ta phải biết, tư duy quán chiếu, suy nghĩ nghiền ngẫm, một cách kỹ lưỡng, một cách tường tận, một cách thấu triệt. Khi nào nhận thấy, những lời dạy đó, quả thực đem lại, an lạc cho mình, ích lợi cho người, chúng ta bắt đầu, tu tập thực hành, vào trong đời sống, hằng ngày hằng giờ, của chính chúng ta.

Chẳng hạn như là: những lời tiên tri, về ngày tận thế, đã từng làm cho, bao nhiêu con người, nhẹ dạ dễ tin, nơi đấng thần quyền, phải chịu điêu đứng, tự sát tập thể, trước năm 2000, biến động vừa qua. Chẳng hạn như là: những chuyện phép lạ, chữa người tê liệt, đi đứng lại được, chữa cho người mù, thấy được ánh sáng, đều là những chuyện, không tưởng hoang đường, chẳng ích lợi gì, cho việc phát nguyện, tu tâm dưỡng tánh, chỉ đem lợi nhuận, thực là kếch xù, cho người lợi dụng, đức tin mù quáng, của mọi người khác.

Tại sao như vậy? Bởi vì nếu như, có vị thánh nhân, cứu cho người chết, sống trở lại được, thử hỏi sau này, nếu như người đó, lại chết lần nữa, ai cứu họ đây? Lần này chết thiệt! Không sống lại đâu! Tại sao như vậy? Bởi vì cái vị, gọi là thánh nhân, đã phải lìa trần, bị người khác giết, chết mất đất rồi, ai mà cứu nổi! Khi Phật tại thế, có một thiếu phụ, khẩn cầu Đức Phật, cứu sống người con, mới vừa qua đời. Đức Phật bèn bảo, người thiếu phụ đó, đi xin đem về, cho được hột cải, từ gia đình nào, không bao giờ có, người đã qua đời. Dĩ nhiên kết quả, người thiếu phụ đó, không sao tìm được, hột cải như vậy. Bởi vậy cho nên, người thiếu phụ đó, liền giác ngộ được, "lý lẽ vô thường", của cuộc đời này.

Không có cái gì, ở trên đời này, tồn tại vĩnh viễn, không có người nào, trẻ mãi không già, sống mãi không chết, dù cho người đó, là bất cứ ai, giàu sang nghèo hèn, thông minh ngu dốt, quan chức thường dân, tu sĩ tín đồ, da đen da trắng, da vàng da đỏ, khỏe mạnh đau yếu, tất cả cũng đều, có ngày bắt buộc, từ giã cuộc đời, hai bàn tay trắng, chỉ đem theo được, cả khối nghiệp báo, đã gây tạo nên, trong suốt cuộc đời, sống trong vô minh, không biết chánh đạo.

Tóm lại chúng ta,
khi gặp thuận cảnh, nhiều sự may mắn, cuộc đời an vui, chúng ta nên biết, mình đang hưởng phước, tiếp tục cố gắng, tu tâm dưỡng tánh, tạo thêm phước báu, tránh xa các việc, tạo tội tạo nghiệp, dù trong hành động, dù trong lời nói, hay trong ý nghĩ. 
Khi gặp nghịch cảnh,
khốn khổ khó khăn, cuộc đời sóng gió, chúng ta biết ngay, mình kém phước báo, phải trả nghiệp báo, không thể tránh khỏi, không thể cầu an, bằng cách vái van, xin xăm bói quẻ, cho nên quyết chí, tu tâm dưỡng tánh, giúp đời giúp người, làm việc phước thiện, nhứt định chuyển nghiệp, chuyển hóa tâm tánh, tu theo chánh đạo, từ bi hỷ xả, bình tĩnh thản nhiên, trước mọi sóng gió, của cuộc đời này.

Chúng ta quyết tâm, từ đây trở đi, đầu năm đi chùa, chánh tín lễ Phật , mỗi năm một lần, hay thường xuyên hơn, mỗi tháng mỗi tuần, đều với mục đích: cầu học Chánh Pháp, gần gũi bạn đạo, thảo luận pháp tu, thọ bát quan trai, hành thập thiện giới, trao đổi kinh nghiệm, đọc kinh đọc sách, thỉnh băng thuyết pháp, đem về tu học. Tinh tấn thường xuyên, nội cần khắc niệm, tạo được công phu, ngoại hoằng bất tranh, tạo nên đức độ, bên trong tĩnh lặng, bên ngoài an vui, cho đến một ngày, giác ngộ chân lý, giải thoát phiền não, chẳng thấy khổ đau, mặc dù vẫn sống, ngay tại thế gian, như bao người khác, thân tâm tự tại, an lạc hạnh phúc, cư trần lạc đạo. []

Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ
VP. PHẬT-HỌC TỊNH-QUANG  CANADA <cutranlacdao@yahoo.com>
 
Kính mời tham khảo

lllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll 

Đi lễ chùa đầu năm

10 sai lầm lớn mà mọi người hay mắc nhất

Phương Lam

 
Năm mới đến, người người đi chùa lễ Phật đầu Xuân, nhưng cần biết rằng người xưa đi chùa là để thể hiện lòng kính ngưỡng đối với Phật, biết rằng điều Phật dạy con người là tu nhân tích đức, điều Phật ban cho con người không phải là tiền bạc, của cải, mà là trí tuệ và con đường giác ngộ đến bờ kia, chính là Niết bàn.

Theo kinh điển nhà Phật, Phật không cần chút vật chất gì ở con người, mà vì sự từ bi, chư Phật muốn dang tay cứu độ con người khỏi bể khổ của lục đạo luân hồi. Sinh lão bệnh tử, mọi sự việc ở cõi người vốn là chiếu theo luật nhân quả, ai làm điều ác sẽ kết ác duyên, ai làm điều thiện sẽ kết thiện duyên.
Sau đây là những sai lầm lớn khi đi lễ chùa mà nhiều người mắc phải. Khi làm sai, chúng ta không những không tạo được công đức, mà còn có thể mắc thêm đại tội với Phật.

1. Viết sớ và dâng sớ khi lễ chùa

Viết sớ cầu xin là điều mọi người quan tâm đến. Ai cũng rất lo lắng rằng nếu không có lá sớ đó, thì lời cầu xin không đến được Thần Phật. Nhưng có lẽ bạn sẽ bớt lo lắng hơn khi biết điều này.
Thực ra, chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ một lúc, một người dù không tinh thông Phật Pháp cũng có khả năng đoán định được những điều dưới đây.

- Một là, không cần viết ra thì Đức Phật cũng sẽ biết trong tâm chúng ta nghĩ gì, mong muốn điều gì. Đức Phật là người đã tu luyện, khai ngộ, tu thành chính quả, có thể thi triển thần thông uy lực vô tỷ. Thần thông bao gồm cả thiên nhĩ thông, tha tâm thông - chính là khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Như vậy thì, bạn có nói nhỏ đến đâu Phật cũng nghe thấy, thậm chí mới chỉ động niệm trong đầu Ngài đã biết rồi. Nên nếu việc viết sớ khó khăn quá và bạn thiếu tờ sớ, bạn cũng không cần phải lo lắng quá. Phật có thể biết hết những điều bạn mong muốn trong tâm và sự thành kính của bạn khi đến cửa chùa. Vậy nên, sự thành tâm, thành kính của bạn mới là quan trọng nhất.

- Hai là, bạn chỉ biết đời này mình là ai, còn Phật biết cả quá khứ, tương lai và từng đời của mỗi người. Vậy nên, chúng ta có lẽ không cần phải lo lắng rằng quá đông người thế này, liệu Phật có biết mình là ai, có nhận ra sự thành kính của mình hay không?

- Ba là, Đức Phật trong suốt cuộc đời thuyết Pháp chưa bao giờ dạy con người cầu xin mình ban phước. Từ Phật trong tiếng Phạn là “Buddha”, nghĩa là người đã giác ngộ. Ngài giác ngộ các nguyên lý của Pháp vũ trụ ở các tầng thứ khác nhau, trong đó có quy luật nhân quả: Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Vậy nên, Đức Phật khuyên bảo con người tu tâm hành thiện. Chỉ có hành thiện mới mang lại phúc báo, chứ Ngài không phải là đấng ban phúc, giáng họa.

Ấy thế mà có người lại viết đủ thứ cầu xin: nào là tiêu tai giải nạn, nào là buôn bán phát tài, gia quyến an khang… Nếu chỉ vì một người dâng sớ cầu xin và bỏ nhiều tiền dâng lễ mà Phật thực sự ban cho người ấy, thì có khác gì người thường nhận “quà biếu”?
Lễ chùa đầu năm là nét văn hóa truyền thống tốt đẹp của người Việt ta. Đi chùa với tâm thanh tịnh, một lòng tu tâm hướng Phật, ắt sẽ kết Thiện quả.

2. Cúng dường tượng Phật đồ mặn

Hiện nay vẫn có những người cúng dường gà xôi, vốn là đồ mặn, lên Tam Bảo. Nếu như chỉ có trái cây và hương hoa, trong tâm họ thông thường cảm thấy không yên tâm. Thực tế ai cũng biết câu “đi lễ Phật quan trọng nhất ở tấm lòng thành”, nhưng dường như con người đã quen cách nghĩ rằng dùng vật chất mà mình yêu thích để thể hiện ra “lòng thành” với Phật, cho rằng lễ càng to, càng đắt tiền mới thể hiện ra “lòng thành”.
Đây thực tế là tư duy biếu xén quà cáp - vốn để đổi lấy những thứ mà họ đang mong cầu - điều này đã ăn sâu vào tâm khảm họ. Khi con người có thói quen sùng bái vật chất kim tiền, các vấn đề đạo đức lại dường như bị xem nhẹ.
Theo kinh điển nhà Phật, vật chất ở cõi người lại là điều Phật xem nhẹ nhất, cái tâm thiện lương của con người mới là điều quan trọng, Phật chỉ nhìn vào tâm thiện của con người mà thôi.

3. Cúng dường Phật tiền lẻ, tiền địa phủ, hóa vàng mã tại chùa
Cũng như trên, tiền lẻ và tiền vàng mã, vốn hoàn toàn không phải những thứ vật chất mà con người có thể dâng lên cõi Phật. Xả bỏ tâm tham lam mê đắm vật chất tiền bạc, vốn là điều đầu tiên Thần Phật khuyên răn con người.
Tiền lẻ còn là một thứ “bẩn” hết mức đến con người cũng biết… dính đầy trên đó là vi khuẩn, vi trùng, chứ chưa nói đến sự thanh khiết. Mà người ta luôn nói, cần phải dâng lên Phật những gì tinh khiết nhất.
Tiền địa phủ (hay còn gọi là tiền âm phủ) và vàng mã, vốn tự thân nó đã nói rõ là tiền dành cho cõi âm gian, địa phủ, người chết về cõi âm gian, chúng sinh cô hồn vơ vất không nơi trú ngụ. Còn Phật ở nơi cảnh giới cao, sao lại có thể dùng tiền của cõi địa phủ? Đức Phật liệu có mong muốn nhận vàng mã và tiền địa phủ từ chúng sinh hay không, chúng ta suy ngẫm một chút sẽ thấy rõ.

4. Cầu khấn tài lộc, làm ăn phát tài, buôn một lãi mười
Trong văn hóa truyền thống, khi một năm mới tới, người ta đi chùa là để hướng lòng thành kính về đức Phật, hướng thiện. Trong kinh điển Phật gia, luôn dạy rằng Phật tại tâm, mang hàm ý mỗi chúng sinh, mỗi con người đều có Phật tính.
Tu Phật, lễ chùa là để khơi dậy thiện niệm, Phật tính của chính mình. Vậy mà ngày nay, người ta hướng ngoại cầu xin đủ thứ đã trở nên quá mạnh mẽ và phổ biến, người ta coi đó là đương nhiên. Họ đã quên mất hẳn những điều Phật dạy: tránh xa lòng tham và sự mê đắm vật chất, cần phải buôn bán làm ăn chân chính ngay thẳng.
“Tham, sân, si” là điều Phật khuyên con người từ bỏ, vậy mà tại chùa, cái “tham, sân, si” lại thể hiện rất rõ trong những ngày lễ đầu xuân. Ngay cả những phi vụ làm ăn không chân chính cũng được người ta đường hoàng lấy ra làm chủ đề cầu xin Phật. Chúng ta hãy thử tự hỏi bản thân xem “buôn năm bán mười, tiền vào như nước, tiền ra nhỏ giọt”… thì có nên “xin” Phật không?
 


5. Xoa đầu, xoa bụng tượng, nhét tiền vào tay, vào lòng tượng
Ngày nay, người ta chen nhau để nhét tiền vào tay tượng, xoa bụng, xoa chân tay, xoa đầu tượng, rồi xoa lên mặt mũi mình để mong cầu may mắn. Nhưng không biết rằng đó là những hành động bất kính và sai trái nhất mà con người vẫn hồn nhiên làm.
Vào chùa lễ Phật để tìm sự an lạc trong tâm, để khởi phát thiện tâm, nuôi dưỡng Phật tính, chứ không phải là để cầu xin danh tiếng, lợi lộc, vốn là những điều Phật luôn khuyên con người không nên chấp mê vào đó.

6. Mang tro cốt người đã mất lên chùa, cúng lễ cho người mất tại chùa

Sự việc này ngày nay đã trở nên phổ biến nhất, và người ta cũng coi là nghiễm nhiên nhất, không có gì phải suy nghĩ. Nhưng thực ra đây là một trong những sự bất kính rất lớn đối với chư Phật. Chùa là nơi thờ tự Phật, có thể nói là nơi mà Pháp thân của Phật ngự, một cách nói khác là có Phật ở đó. Vậy mà hằng bao nhiêu âm hồn người chết lại có thể ở cùng một nơi, cùng một gian, cách nơi thờ Phật có vài bước chân.
Con người vốn chỉ là chúng sinh của Thần Phật, Thần Phật ở nơi cảnh giới rất cao, tới thế gian để giúp con người gìn giữ thiện tâm, độ con người lên cảnh giới giác ngộ, vậy nên Thần Phật sao có thể ngự ở ngang hàng với chúng sinh, nhất là các âm hồn, tốt có xấu có, thậm chí cả âm hồn tội lỗi phải đọa địa ngục? Với lý do “nương nhờ cửa Phật”, con người đã tự ý sắp đặt để Phật phải “trông coi và bảo hộ cho người chết”, cho phép biến ngôi chùa thành giống như nghĩa trang với đầy tro cốt. Thiết nghĩ mỗi người cũng cần suy ngẫm về điều này.

7. Đi chùa cầu tình
Có người đồn rằng chùa là nơi để “cầu tình” rất hiệu quả, thế là đa số các bạn trẻ - “trang phục nghiêm túc, lễ lạt đầy mâm, mặt buồn rười rượi” - tới đây cầu tình.

Đó là những trường hợp “buồn vì tình”, lại có người trong trạng thái vật vã đau khổ, nước mắt đầy mặt, đó là những trường hợp “thất tình”, gây ra những tình huống dở khóc dở cười tại chùa.
Khi trong trạng thái tinh thần quá đau khổ, các bạn trẻ dường như không kềm giữ nổi, nên cũng không giữ thể diện với những người xung quanh. Đứng trước tượng Phật, nhưng người ta lại dường như kêu gào với người yêu cũ của mình.
Thật ra, tình cảm con người ai cũng biết là “duyên số”, “duyên phận”, không cầu cũng đến, hết duyên là đi, cố níu giữ cũng không được. Lụy vì tình cảm nam nữ chẳng phải là cái “si” mê mờ nhất Phật bảo chúng ta tránh hay sao?

8. Bán khoán con vào chùa
Hiện nay, có khá nhiều các bậc cha mẹ, ông bà đem con “bán khoán” lên chùa với mong muốn con ăn ngoan, ngủ sâu, ít ốm đau, thông minh và gặp nhiều may mắn.
Nhiều bà mẹ mang bầu cũng đã lên chùa hỏi về thủ tục “bán khoán”, như một thủ tục nhập học vậy. Thông thường có 2 hình thức “bán khoán” con lên chùa: “bán” tới năm 13 tuổi hoặc “bán” vĩnh viễn.
Phật độ nhân không yêu cầu điều kiện gì, chỉ nhìn nhân tâm, ai có tâm hướng Phật thì Phật độ, tu tâm, tu Phật, tiêu dần nghiệp lực, cuối cùng thoát khỏi luân hồi, vĩnh viễn không chịu khổ.
Các bạn thử ngẫm nghĩ xem chư Phật lẽ nào lại có hình thức trao đổi mua bán với con người như thế, khác nào con buôn?

9. Theo chùa “thiêng” bỏ chùa làng
Đi chùa lễ Phật là xuất phát từ việc tín ngưỡng Phật, tin rằng Phật luôn ở bên cạnh, giúp con người bảo trì được thiện tâm, tin điều thiện tránh điều dữ, tích phúc đức. Kính Phật lên chùa là việc để thể hiện kính ngưỡng, không với tâm cầu xin tài lộc.
Còn nay, nhiều người do tâm lý đám đông, nghe nói chùa nào thiêng, chùa nào nổi tiếng thì nô nức đến dâng lễ cầu xin. Điều đó là bởi vì họ tin rằng chùa thiêng thì xin gì được nấy, xin được nhiều. Tâm cầu tài lộc phải chăng đã quá mạnh mẽ? Người xưa không có cái tâm phân biệt ấy, họ tin rằng ở đâu có người thiện đức thì ở đó có Phật.

10. Người xưa đi chùa: 6 điều không được cưỡng cầu
Kỳ thực, có nhiều việc là tự bản thân mình mà ra, không nên cưỡng cầu trước tượng Phật. Người xưa tin tưởng rằng, Thần Phật nhìn rõ được tâm tưởng của mình, tâm tính tốt thì tất sẽ được thuận lợi và phúc báo, giống như câu “cảnh tùy tâm chuyển”, cho nên, đi chùa sẽ không cầu những điều sau:
- Cầu không ốm đau, bệnh tật: Phật gia cho rằng, bệnh tật là do nghiệp lực của mình tạo ra, hành thiện tích đức, tu thân dưỡng tính làm một người tốt mới trị khỏi tận gốc bệnh tật.
- Cầu làm việc dễ dàng thành công: Muốn thành công thì phải chăm chỉ cố gắng, làm việc đến nơi đến chốn. Không thể trốn tránh khó khăn và tìm cầu sự thành công dễ dàng. Nên coi đó là động lực để tiến lên!
- Cầu vụ lợi cho bản thân: Việc gì cũng cầu được vụ lợi cho bản thân mình thì sẽ đánh mất đạo nghĩa, và không thể là một người tốt được.
- Làm việc thiện cầu báo đáp: Nếu làm việc thiện mà cầu báo đáp thì đó là làm việc có toan tính, có mưu đồ và sẽ sinh lòng tham, và sẽ không còn là việc thiện đúng nghĩa. Làm người, có thể buông bỏ “được mất” thì mới sống được tự tại, và những gì tốt đẹp mà chúng ta làm cũng sẽ khiến lòng người cảm động.
- Cầu “lợi càng thêm lợi”: Tham lam sẽ sinh ra tính toán ngông cuồng, sẽ vì lợi ích mà hủy mất đức hạnh của bản thân mình. Mà lợi ích trên thế gian vốn chỉ là hư không, không tồn tại mãi mãi.
- Cầu giành phần đúng: Khi bị người khác hiểu lầm đừng chấp nhất phải ngay lập tức giải thích cho đúng, nói cho rõ, bởi vì muốn mau chóng nói cho rõ sẽ tạo thành tranh cãi, từ đó sinh ra oán giận. Làm người cần buông bỏ chấp trước, khiêm tốn, nhượng bộ một chút không phải là cách giải quyết tốt hơn sao?
Vậy mới nói, tu tâm tu thân, tùy duyên, thuận theo tự nhiên là một loại cảnh giới. Chùa chỉ là hình thức do con người dựng nên, nên nếu ngay cả sư trong chùa có biểu hiện ham tiền của vật chất, ham tình sắc, không tuân theo những lời dạy của Phật thì ở đó chắc chắn không có Phật ngự, cho dù chùa đó to lớn thế nào, tượng Phật có lộng lẫy dát vàng dát bạc ra sao.
Vua Trần Nhân Tông một lòng hướng Phật, sau khi đánh thắng quân Nguyên, dạy bảo đào tạo con là vua Trần Anh Tông đủ đức gánh vác sơn hà, vua từ bỏ ngai vàng lên núi Yên Tử tu Phật, sau khi tu hành đắc Đạo, vua có làm bài kệ để khuyên bảo mọi người rằng:

Ở đời vui Đạo hãy tùy duyên
Đói thì ăn no, mệt ngủ liền
Báu vật trong nhà thôi tìm kiếm
Trước cảnh vô tâm chẳng hỏi Thiền


Phương Lam

lllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll