TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)
TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

Saturday 11 February 2012

*** PHẢI ĐẦY ĐỦ TRÍ TUỆ MỚI MONG VÃNG SANH




                                                            
2010/6/11 Hao
Adiđàphật.

Thầy ạ. con muốn hỏi, Thầy thấy việc hộ niệm giúp người vãng sanh từ chỗ người lâm chung có biểu hiện trên khuôn mặt dễ sợ sau khi hộ niệm tám hay mười sáu tiếng thì có sự thay đổi về nét mặt cũng như màu da, như vậy thì theo Thầy giải thích thế nào?  còn các ban hộ niệm được thành lập liên châu á hoặc châu âu hoặc toàn thế giới chẳng hạn thì có hỗ trợ nhau được chăng? 
Vấn đề này thật mới mẻ đối với con, nhưng không lạ đối với Thầy. xinThầy hoan hỷ. Những câu chuyện vãng sanh để lại xá lợi rất nhiều từ Đức Phật cho đến các đệ tử của ngài, ngay VN mình cũng có rất nhiều như vua Trần, hai chú cháu nhà Sư ở chùa đậu, trái tim xá lợi của vị sư nữa.... đấy là những bằng chứng sống động không ai có thể phủ nhận và các cuộc triển lãm xá lợi Phật khắp nơi, và mới đây VN đã được vinh dự rước xá lợi về chùa Bái đính từ Ấn độ. con rất mong Thầy có điều dạy bảo và chỉ dẫn cho con nhiều hơn. con ngưỡng mong Thầy thân tâm thường an lạc.


kính thư.
phật tử Đồng niệm -Quảng Diệu Thiện.
-------------------------------------


Kính quí ĐH,
Việc hộ niệm giúp người vãng sanh là một việc làm cao quí, xuất phát từ tâm từ bi của mình, trưởng dưỡng được tâm từ bi là phước duyên lớn trên đường tu tập. Tuy nhiên, nhiều nơi hiện nay có Phật Tử hiểu lầm về việc này, bởi có những người lợi dụng tín tâm của mọi người, để tổ chức các Ban hộ niệm, rồi gây quỹ kiếm tiền, dựng niệm Phật đường.

Chúng ta trong suốt cuộc đời, tu nhân tích đức, ăn hiền ở lành, tụng kinh niệm Phật, còn chưa chắc vãng sanh, huống là có những người cả đời chẳng tu hành gì, chẳng biết kinh Phật dạy điều gì để áp dụng, chỉ cần Ban hộ niệm giúp đỡ là vãng sanh được sao? Con người phải khai mở trí tuệ để sáng suốt tu hành cho đúng chánh pháp, mới thanh lọc được thân tâm và hành xử với tâm từ bi độ lượng, thì mới hy vọng vãng sanh chứ, phải không quí ĐH?


Tóm lại, phải luôn luôn nhớ: đầy đủ TỪ BI & TRÍ TUỆ, thì mới nói chuyện vãng sanh, bằng như người nào nói khác, chính là phỉ báng Phật pháp, giảng sai Pháp môn niệm Phật, dụ dẫn Phật Tử với ý đồ không thiện lành. []



Thầy Chân-Tuệ PHTQ CANADA

Kính mời xem bài viết "Suy Ngẫm Về Sự Tụng Kinh Siêu Thoát" theo link:
PHẬT PHÁP TẠI THẾ GIAN



- Thưa Thầy, kính xin Thầy giải thích câu:
"Phật pháp tràn đầy trong thế gian".


- Đức Lục Tổ Huệ Năng, trong Kinh Pháp Bảo Đàn, có dạy:

Phật pháp tại thế gian
Bất ly thế gian giác
Ly thế mích bồ đề
Kháp như tầm thố giác.



Nghĩa là:
Người đời thường nghĩ Phật pháp là chuyện trên trời dưới biển, xa vời đâu đâu, không có thực tế, hoặc chỉ dành cho Phật tử hay người tu trong chùa mà thôi. Không ngờ rằng:  Phật pháp tràn đầy ngay tại thế gian này, ngay trước mắt, trong đời sống hàng ngày, áp dụng bình đẳng, đồng đều cho tất cả mọi người, không phân biệt Phật tử hay không Phật tử.  Nếu sống cách ly thế gian, con người không thể giác ngộ chân lý, cho nên không giải thoát phiền não khổ đau được.


- Tại sao vậy? Bởi vì lìa thế gian thì mất sáng suốt.  Khác chi đi tìm sừng thỏ!
Người nào nhận ra được như thế, tất sẽ được an lạc và hạnh phúc hiện đời, giác ngộ và giải thoát sau này.


- Kính xin Thầy giảng rõ hơn.
- Ví dụ, luật nhân quả có ngay tại thế gian, không cần đi tìm đâu xa. Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Người gieo nhân hạt cam, chăm sóc, bón phân, tưới nước, tất sẽ gặt hái được quả cam, không thể nào được quả khác.
- Luật nhân quả đem lại an lạc và hạnh phúc như thế nào?
- Hiểu và tin sâu luật nhân quả, con người sẽ không buồn giận khi gặp nghịch cảnh (vận xui, bất trắc, nghe lời chướng tai, thấy cảnh gai mắt) và không vui mừng khi gặp thuận cảnh (vận hên, như ý, nghe lời tán tụng, thấy người hạp nhãn).
- Tại sao vậy? Bởi vì khi gặp nghịch cảnh, chúng ta hiểu ngay rằng: đó là nghiệp quả, nghiệp báo (quả báo) do chính mình đã tạo nghiệp nhân xấu ác trước đây. Khi gặp thuận cảnh, chúng ta hiểu ngay rằng: đó là phước báo do chính mình đã tạo nghiệp nhân thiện lành trước đây.  Buồn giận hay vui mừng đều làm tâm loạn động. Tu theo Phật, cốt tủy là giữ bản tâm thanh tịnh. "Mình làm mình hưởng. Mình làm mình chịu".


Đây là luật nhân quả, chí công vô tư, không do cầu nguyện mà được hưởng may mắn, không do cầu nguyện mà tránh được xui xẻo. Trước đây, vì chưa hiểu Phật pháp, con người lỡ gây bao tạo nghiệp xấu ác, bất lương thiện, trong ý nghĩ, hành động và lời nói. Chẳng hạn như nghi ngờ, nghĩ xấu người khác, giựt hụi quịt nợ, vu khống cáo gian, ganh tỵ đố kị, gièm pha phỉ báng, chửi rủa mắng nhiếc, đâm bị thóc, thọc bị gạo, chờ người làm sẵn cho mình được hưởng, tìm nhẹ lánh nặng.

Giờ đây con người hiểu biết luật nhân quả, hết lòng sám hối, không gây thêm nghiệp nữa, nhưng rất lo sợ phải gánh chịu nghiệp báo nặng nề, nếu không thể van xin cầu khẩn mà tránh được, thì phải làm sao ?
Theo kinh sách, Phật dạy: chỉ có phước báo mới có thể giảm thiểu, hoặc tiêu trừ quả báo mà thôi.


- Kính xin Thầy giảng rõ thêm.
- Phước báo là kết quả tốt đẹp trở lại với mình, do các điều thiện lành tạo ra phước báu. Chẳng hạn như tụng kinh, niệm Phật, bố thí cúng dường, cứu người giúp đời, thấy người làm việc phước đức, từ thiện, mình sanh tâm hoan hỷ, hoặc làm theo nếu có khả năng, bên ngoài luôn tránh việc tranh cãi, bên trong luôn khắc chế các tâm niệm không tốt, khi khởi lên niệm xấu về người khác liền ngưng và biết tàm quý (xấu hổ).

Cũng giống như lấy công chuộc tội, hay dùng tiền tiết kiệm để trả nợ xưa vậy. Nhờ đó, chuyện lớn sẽ hóa nhỏ, chuyện nhỏ sẽ hóa không. Ví dụ như đáng lẽ mình phải trả nghiệp báo nặng đến mức tán gia bại sản, thân bại danh liệt, tai nạn chết người, nhưng nhờ có phước báo che chở, mình chỉ gặp bất trắc nhẹ hơn, có thể vượt qua được, người đời thường gọi là may mắn, hay số hên. Đây là chân lý không dành riêng ai. []   


Kính mời quí vị xem bài viết "Phật Pháp Tại Thế Gian" theo link:


 KHÔNG NÊN TIN BÓI TOÁN  
(Phật Học Tịnh Quang Số 15)

- HỎI: Tôi năm nay 52 tuổi,trước đây không tin lắm vào chuyện tâm linh. Nhưng nay nhờ duyên lành, tôi đã có niềm tin vào Tam bảo, biết đi chùa lễ Phật. Có một lần theo bạn đi xem bói, thấy thầy bói nói đúng từ chuyện công danh đến tình duyên, khiến tôi cảm thấy rất hoang mang. Theo thầy bói, chuyện tình duyên sau này của tôi là do "oan gia kiếp trước", phải gánh chịu là do số phận mà không thể trách ai. Tôi cảm thấy rất lo buồn và không biết phải làm sao vì chuyện tình cảm của tôi hiện nay không được suôn sẻ lắm! Không biết tôi có nên hy vọng hay đành phải chấp nhận số phận?
THỦY TRÚC
****************
- ĐÁP: Người Phật tử, ngoài niềm tin Tam bảo và thực hành tụng kinh, niệm Phật, lễ bái, điều cần yếu là phải học tập giáo pháp để phát huy tuệ giác, nhằm soi sáng cho mọi hành xử trong đời sống hàng ngày. Một trong những nguyên tắc sống căn bản và quan trọng nhất của người Phật tử là phải trau dồi sự thấy biết, nhận thức, quan điểm đúng chánh pháp (chánh kiến). Nhận thức đúng mới có thể nói năng và hành động đúng, nhằm tạo đời sống hạnh phúc, an vui.

Do đó, việc bạn đi xem bói rồi hoang mang theo những lời phán truyền vô căn cứ là hoàn toàn không nên. Một số người bị thuyết phục vì những tuyên bố về các việc đã qua khá đúng (điều này không mấy khó đối với thầy bói), nên nhắm mắt tin theo những tiên đoán về tương lai. Chính điểm yếu này nên không ít người mê xem bói bị kẻ xấu lợi dụng.
Nhẹ thì bị lo lắng, thấp thỏm, bất an và sợ hãi. Nặng thì bị lừa gạt đến thân bại danh liệt, tiền mất tật mang.

Theo lời dạy của Đức Phật, tất cả các pháp đang vận hành, biến đổi không ngừng. Nhân thay đổi thì chắc chắn quả sẽ thay đồi. Nếu hiện tại có sự tỉnh thức hướng thiện thì chắc chắn sự chuyển hóa theo hướng tích cực sẽ xảy đến trong tương lai. Trong quá trình chuyển hóa ấy, con người giữ vai trò chủ động, tự quyết định đời sống của chính mình. Phật giáo không có quan niệm số phận, định mệnh, nên không ngồi yên để chờ phận số an bài và cúi đầu chấp nhận. Người Phật tử tin vào nghiệp lực do chính mình tạo ra, và chính mình có thể chuyển hóa được nhờ nỗ lực tu học trong hiện tại.


Nếu thấy rằng hai người chưa hợp để tiến tới hôn nhân thì phải có thêm thời gian tìm hiểu, giúp nhau chuyển hóa những bất đồng, nhược điểm. Nếu không được, thì không nên tiến tới, để tránh bất hạnh về sau. Con người có toàn quyền định đoạt đời mình, chấp nhận hay khước từ, và dĩ  nhiên chịu trách nhiệm về những quyết định ấy.Người Phật tử luôn tin tưởng vào tương lai tươi sáng, nhờ hiểu biết giáo pháp. Sự cố gắng tu học, hướng thiện của tự thân là nền tảng tốt đẹp cho hạnh phúc, an vui trong hiện tại và vị lai. []


TỲ KHƯU THÍCH CHÂN TUỆ


NHÂN NÀO QUẢ NẤY
Con người hưởng quả lành, chính do đã gieo nhân lành.
Con người lãnh quả báo xấu chính do đã gieo nhân xấu.
Mình làm mình chịu.
Mình làm mình hưởng.
Đó là chân lý tối thượng.[]


Những gì con người làm ngày nay, con người có quyền thừa kế ở ngày sau.
Làm tốt, thừa kế chuyện tốt. Làm xấu, thừa kế chuyện xấu. Nhân nào quả nấy. Thật là hợp lý, công bằng, khoa học, vô tư. Con người làm chủ cuộc đời mình. Không do số mệnh, không do ông Trời, không thể đổ thừa cho ai hết. []

Không có cái gì xấu hoàn toàn. Mỗi kinh nghiệm là một bài học. Ta có thể là thủ phạm làm điều ác trong một kiếp nào đó nhưng cũng có thể là nạn nhân trong một kiếp khác. Và cứ như thế, con người sống từ đời này qua đời khác cho đến khi nào họ học được bài học.

Mỗi một kiếp người là một lớp học để trở thành Chân Thiện Mỹ. Muốn lên lớp, hay muốn ở lại? Mọi chuyện trong bàn tay quyết định của con người.

Hiểu như vậy, còn chấp gì tử sinh? Chừng nào đi thì đi. An nhiên & Tự tại.
Tử sinh không còn là đại sự. Nếu tử sinh nhẹ như lông hồng thì chuyện buồn vui hờn giận mỗi ngày còn cần gì để tâm cho mệt? []


Thường thường ai cũng thắc mắc:
- Tôi từ đâu tới đây?
- Đến đây để làm gì? Mục đích của đời sống là gì?
- Chết rồi tôi sẽ đi đâu? Tại sao?
Có nhiều người không thể một sớm một chiều mà tìm được lời giải. Họ cần phải trải qua nhiều biến cố nữa trước khi thấy cái nghiệp của mình. Cho đến khi mình thấy được, hiểu được cái nhân từ đời trước, mình mới có thể giải quyết giải quyết cái quả của đời này.
Nếu một người muốn sẵn sàng tha thứ, muốn quên hận thù cũ thì người đó đã được một sự chuyển hóa tâm linh cao và có thể hóa giải được.
Nhưng nếu người nào nói ra rằng:
"Đừng nói đến chuyện tha thứ những quân dã man đó. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho họ. Tôi thù ghét họ". Thì đừng tìm cách giúp họ tha thứ vì tâm họ chưa sẵn sàng. []


Có phải chính mình tự quyết định, tự chọn đời sống của mình không?
- Đúng vậy. []
Chính con người tự chọn con đường mình đi, dễ dàng hay chông gai là cũng do mình. Một khi con người nhận chân được sự thật đó và chấp nhận mục đích của đời sống hiện tại thì hoàn cảnh chung quanh có thể thay đổi.


Nếu một người biết nhận trách nhiệm của mình thì người đó có thể giải quyết được nhiều vấn đề. Còn những kẻ ngu muội không biết nhận trách nhiệm của mình mà cứ đổ lỗi cho người khác thì họ chưa sẵn sàng thay đổi. []
Có thể nói rằng: "Nếu chị thật tình thương yêu và muốn cải hóa chồng thì chị không nên dùng giọng lời gay gắt với chồng mà nên bộc lộ tình thương, ăn nói dịu dàng thì ông ấy sẽ thay đổi". Có nhiều bà nghe lời và đã thành công. []


BBT PHẬT HỌC TỊNH QUANG
cutranlacdao@yahoo.com
Kính mời xem bài viết "Luật Nhân Quả" theo link:
Từ Bi & Bạo Lực
Trích
Tập san PHTQ. số 1
Đại Lễ Phật Đản năm 2006


Trong thành Xá Vệ (xứ Kosala), ai cũng biết Angulimala là một kẻ sát nhân nguy hiểm. Khi nghe tin Angulimala xuất hiện trong thành phố, mọi người đều kinh sợ. Vua Ba Tư Nặc nghĩ rằng đối với Angulimala, phải huy động cả quân đội mới có thể bắt được. Dân chúng xem Angulimala như ác quỉ, không có tình thương. Tất cả dân chúng trong thành người nào cũng đồng ý là gặp Angulimala thì phải giết, phải tiêu diệt. Chỉ trừ có một người. Người đó nghĩ rằng trong Angulimala vẫn còn có hạt giống thiện. Người đó là đức Thế Tôn. Nhưng chưa ai có khả năng khơi dậy hạt giống đó, cho nên Angulimala chưa có cơ hội để quay đầu trở thành con người tốt.
Angulimala đã giết rất nhiều người. Mỗi khi giết một người, anh ta cắt một ngón tay, rồi xỏ xâu đeo vào cổ. Nghe nói anh ta đã có 99 đốt xương rồi. Anh ta muốn giết thêm một người nữa cho đủ số 100, để có xâu chuỗi nạp cho tà giáo. Chữ ‘mala’ trong danh từ Angulimala có nghĩa là xâu chuỗi. Tên thật của Angulimala là Ahimsaka (Kẻ vô tội). Một buổi sáng, đức Thế Tôn vào thành, đang bưng bát đi khất thực từng bước thảnh thơi thì nghe có tiếng chân chạy phía sau. Ngài biết rằng Angulimala đang đuổi theo, nhưng vẫn bình thản bước đều.
Đức Thế Tôn không cần phải thi thố phép thần thông. Ngài có niềm tin lớn nơi tình thương và trí tuệ của mình để vượt khỏi những tình trạng khó khăn.
 Angulimala lớn tiếng gọi:
- Tu sĩ kia, đứng lại!
Thế Tôn vẫn tiếp tục đi, không mau hơn, không chậm hơn. Phong độ của Ngài rất an nhiên tự tại. Thấy vậy, Angulimala lớn tiếng hơn:
- Đứng lại! Tu sĩ kia, đứng lại!
Đức Thế Tôn thản nhiên tiếp tục bước đi, vẻ tự tại vô úy. Angulimala chạy mau hơn chỉ trong khoảnh khắc đã đuổi kịp và la lên:
- Tôi bảo ông dừng lại, tại sao không dừng?
Thế Tôn vẫn bước đi, nói với giọng điềm tĩnh:
- Này Angulimala! Ta đã dừng lại từ lâu rồi, chính anh mới là người chưa dừng lại.
Chưa bao giờ nghe một câu nói kỳ lạ như vậy, Angulimala ngạc nhiên hỏi:
- Ông nói sao? Ông đang đi rõ ràng mà tại sao nói ông đã dừng lại?
Đức Thế Tôn từ tốn nói:
- Này Angulimala, trên con đường tạo tác những ác nghiệp thì ta đã dừng lại từ nhiều kiếp rồi. Còn anh, anh vẫn còn đang tiếp tục, anh nên dừng lại!
Lúc đó đức Thế Tôn đứng lại. Angulimala cũng đứng lại. Đức Thế Tôn nhìn thẳng vào Angulimala mà nói:
- Anh biết không, ở đời ai cũng sợ đau khổ, ai cũng muốn sống, ai cũng sợ chết. Mình phải biết thương người!
Angulimala la lên:
- Trên đời này có ai thương tôi đâu, mà bảo tôi thương họ? Loài người là loài độc ác nhất ở trên đời, tôi muốn tiêu diệt hết loài người cho hả dạ tôi.
Đức Thế Tôn nói:
- Này Angulimala, tôi biết anh đã chịu nhiều đau khổ. Cuộc đời đã bạc đãi anh, người ta đã không tử tế với anh, đã làm khổ anh. Anh đâm ra hận thù cuộc đời! Nhưng anh nên biết: hận thù chỉ làm cho mọi người thêm khổ đau, chỉ có tình thương mới đem lại hạnh phúc cho đời mà thôi.
Angulimala la lớn:
- Tình thương hả? Ai là người có tình thương, ông chỉ cho tôi coi?
Đức Thế Tôn vẫn dịu dàng:
- Anh đã từng gặp vị tỳ kheo hay tỳ kheo ni nào chưa? Các vị đó không những tôn trọng sinh mạng của con người, họ còn tôn trọng sự sống của loài vật. Họ tôn trọng các loài cỏ cây và đất đá nữa. Nếu anh gặp được họ, anh sẽ thấy rằng tình thương là cái gì có thật. Khi có tình thương trong lòng, người ta không còn đau khổ nữa. Hận thù là một khối lửa đốt cháy con người, đốt cháy thế gian. Anh nên quay đầu lại, từ khước bạo lực, trở về với con đường cảm thông và yêu thương.


Những lời nói của Thế Tôn tràn đầy từ bi, phát xuất từ trái tim. Angulimala là một con người thông minh nhưng bị hận thù che lấp. Nghiệp thiện ngày xưa của Angulimala tác động vào tư tưởng, và anh ta biết rằng mình đang đứng trước mặt Đức Phật Thích Ca. Ngài đã vì lòng thương xót mà đến cứu anh ra khỏi vòng tội lỗi.  Anh ta vứt gươm xuống đất, xin Đức Phật cho được xuất gia.
 Đức Phật chỉ nói một câu đơn giản:
 - "Ehi! Bikkhu" (Hãy đến! Tỳ kheo).


Thế nhưng, mặc dù xuất gia, tinh thần của Tỳ kheo Angulimala vẫn không được yên ổn. Thường xuyên, ông bị ám ảnh bởi tiếng kêu khóc của những người bị ông sát hại. Có hôm, đi khất thực, ông bị quần chúng đuổi đánh, ném đá, ông trở về tu viện, lỗ đầu, chảy máu. Đức Phật giải thích cho biết, đó là Angulimala trả nợ nghiệp ác cũ của mình. Sau này, Angulimala tu chứng thánh quả A la hán. Chúng ta thấy câu chuyện Angulimala gặp đức Thế Tôn là một cuộc đấu gươm rất ngoạn mục. Angulimala có thanh gươm của bạo lực và hận thù. Đức Thế Tôn có thanh gươm của từ bi và trí tuệ. []


Kính mời quí vị xem bài viết "Chánh Kiến Và Chánh Tín" theo link:

SUY NGẪM
Tu theo đạo Phật cốt tủy là tu tâm dưỡng tánh, dừng nghiệp và chuyển nghiệp. Ngược lại, nhiều người tại gia cũng như xuất gia ưa chuộng hình tướng bên ngoài, bày vẽ các nghi lễ, cách trang phục rườm rà, phức tạp, thích nghe và truyền bá các chuyện linh thiêng, huyền bí, mê tín, huyễn hoặc, như hoa mạn đà la, hào quang chiếu sáng trên nóc chùa, trên tượng lộ thiên, thường ngày không lo tu tập.


Người tại gia giả dạng nhà sư, nhà sư đội lốt người thường để đâm bị thóc thọc bị gạo, ăn nói, hành động và suy nghĩ theo nghiệp bất thiện, tâm địa tàn độc, nham hiểm, dối trá, không thích hợp đối với người đời thường, huống là các nhà sư thuộc hạng lão làng, hàng giáo phẩm cao cấp, nắm giữ các chức vụ lãnh đạo các tổ chức giáo hội.


Tu theo đạo Phật cốt tủy là nổ lực chuyển hóa tâm niệm bất thiện, thành tâm niệm thiện lành, chuyển hóa tam nghiệp thân, miệng, ý hằng thanh tịnh. Tam nghiệp hằng thanh tịnh, đồng Phật vãng tây phương. Không cần phải mong cầu. Không cần phải van xin. Đạo Phật rất thực tế. Ai ăn nấy no, ai tu nấy chứng. Con người phải nổ lực tự tu, tu tâm dưỡng tánh, dừng nghiệp và chuyển nghiệp, trong suốt đời sống hàng ngày, để trưởng dưỡng từ bi & trí tuệ và đạt được thành tựu tốt đẹp, hoàn mãn. []

TỲ KHƯU THÍCH CHÂN TUỆ
BBT PHẬT HỌC TỊNH QUANG CANADA

PHTQ Số 1 đến số 19
Quí vị muốn thỉnh sách "Phật Học Tịnh Quang" vui lòng liên lạc theo địa chỉ sau đây:


Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ
Chủ-Nhiệm PHẬT-HỌC TỊNH-QUANG CANADA
108 - 123 Railroad St.,
Brampton, ON, L6X-1G9, Canada.
Tel: 647-828-1016

Mục Lục Bộ sách "CƯ TRẦN LẠC ĐẠO" TẬP 1,2,3 theo link:
Kính mời vào website: 
http://phathoctinhquang.chuaphat.com/


Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mưu Ni Phật

Kính thư,
----------------------------------