Sống Hạnh Phúc, Chết Bình An
Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ
Xưa kia, khi còn
ở trong nước, đi ngang qua một địa phương, có người tự hỏi tại sao có quá nhiều
nhà thờ, khoảng vài cây số lại có một nhà thờ trong khi dân chúng nghèo khổ?
Bây giờ thì chùa
chiền cũng mọc lên rất nhiều, không kém gì các nhà thờ xưa kia, mà có vẻ đồ sộ
hơn, còn dân chúng nghèo thì vẫn nghèo.
Cớ sao các vị tu
sĩ không nhớ lại là khi đi tu, trong tâm chỉ xin Đức Chúa cho được hằng ngày đủ
dùng, Đức Phật cũng dạy con người phải biết tri túc để sống đời an vui hạnh
phúc.
Tri túc chi
nhơn, tuy ngọa địa thượng, du vi an lạc.
Nghĩa là: Người
nào biết đủ, tuy nằm trên đất, cũng thấy yên vui.
Khi đủ sống rồi
thì người tu phải làm gì để giúp đỡ người nghèo khổ, người cầu học chánh pháp,
người muốn giác ngộ và giải thoát.
Như thế mới thể
hiện được lời dạy của các Đấng Tối Cao về lòng bác ái, tâm từ bi, thương người
như thể thương thân.
Ngày xưa Đức
Phật, đã từ bỏ ngôi báu, cung vàng điện ngọc, với một bát, một cà sa, đi từng
nhà này qua nhà khác để khất thực:
«Nhất bát thiên
gia phạn. Cô thân vạn lý du»
(Một bát ngàn
nhà xin cơm.
Đơn thân muôn
dặm độc hành).
Đồng thời Ngài cũng bố thí pháp để cứu độ chúng sanh.
Đồng thời Ngài cũng bố thí pháp để cứu độ chúng sanh.
Đây chính là điểm quan trọng nhất mà các tu sĩ nhất định nên làm,
phải làm.
Hình ảnh Đức
Phật đi khất thực như thế đã cho chúng ta bài pháp thâm thúy nơi thân giáo của
Ngài.
Vài người chưa
kịp hiểu ý nghĩa cao thượng về pháp khất thực đã vội có tư tưởng và lời nói
không hay.
Mỗi tu sĩ Phật
giáo, nếu có cái nhìn sâu sắc, thì chính mỗi vị là một ngôi chùa di động
vì trong họ có
đủ Tam Bảo Phật, Pháp, Tăng.
Phật
chính là tâm sáng suốt.
Pháp
chính là tâm chân chánh.
Tăng
chính là tâm thanh tịnh.
Ba tâm đó nói
chung mọi người đều có - không phân biệt tôn giáo - người tu sĩ cũng như người
cư sĩ đều có.
Họ chỉ cần tu
tập, xây dựng vững chắc ngôi chùa trong bản thân thì ngôi chùa bên ngoài cũng
có cơ hội hình thành.
Nơi đâu cũng là
đạo tràng, cũng là thiên đàng, cũng là niết bàn.
Ngôi chùa bên
ngoài chỉ là phương tiện để hoằng pháp, chứ không phải là cứu cánh của người
tu.
Người tu - dù là
tu sĩ hay cư sĩ - đi đến chùa là để học hiểu chánh pháp, đặng áp dụng trong đời
sống thức tế hàng ngày, chứ không phải để cầu nguyện suông được vãng sanh cực
lạc, mà chẳng tìm học và áp dụng những điều đức Phật dạy.
Do đó, người tu
sĩ nhận của cúng dường, bố thí từ nơi bá tánh, phải luôn luôn nhớ bổn phận tự
tu, tự độ chính bản thân và giúp mọi người biết cách tu đúng chánh pháp, gọi là
độ người, độ tha nhân.
Người xưa có nói tu thân rồi mới tề gia.
Một tu sĩ tự độ
rồi mới độ tha, phải là một vị thầy sáng suốt, chân chánh, thanh tịnh, phải là
một vị minh sư, mới có thể đem đạo vào đời, giúp đời giảm thiểu phiền não khổ
đau, gieo tình thương, an lạc, hạnh phúc vào vườn tâm mọi giới: «Minh sư hưng
đạo».
Tu sĩ còn là
người lèo lái con thuyền bát nhã, cứu người thoát khổ, độ người thoát khỏi trầm
luân, đưa đến bờ giác.
Người tu - tại
gia hay xuất gia - cần nắm vững chánh pháp, để tự độ thân và độ tha nhân,
không lầm tà
pháp, không chọn tà sư và không lạc vào tà đạo.
Tu sĩ thời nay
vẫn còn trầm luân trong biển danh lợi, đem đời vào đạo, đem văn nghệ vào sân
chùa,
đem hình ảnh lố
lăng y áo sặc sở, ghế ngự như ngai vàng vào ngay chánh điện.
Tu sĩ thời nay
không lo nghiên tầm học hiểu chánh pháp, để giảng giải thuyết pháp,
hay viết bài để
truyền bá những lời dạy thực tế của chư Phật, chư Tổ.
Họ chỉ trau
chuốt giọng đọc, giọng tán tụng, cho du dương, trầm bổng, ê ê a a, lóc cóc leng
cheng, tùng tùng xèng xèng, để hát hò như ca sĩ, ngay nơi chánh điện.
Một lời giảng
dạy chánh pháp không nói nổi,
nhưng tu sĩ thời
nay thao thao bất tuyệt khi cầm micro quảng bá quyên tiền xây thêm chùa lớn,
xây phòng ở nguy nga cho vị trụ trì.
Tệ hơn nữa các
tu sĩ thời nay còn dám gạt gẫm bá tánh qua các tà pháp mê tín dị đoan
như: chai nước
trì chú trị bá bệnh, lạy tượng Phật ngọc cầu gì được nấy, khai thị vong nhập,
cúng sao giải hạn, tổ chức trai đàn bạt độ cứu hộ thai nhi, vãng sanh đủ loại
cô hồn, vớt vong trên sông trên biển như vớt bèo.
Tu sĩ thời nay
còn dám mang các bộ mặt ma, các mặt nạ, các nick name, xuất hiện trên các diễn
đàn xỉa xói, dè bĩu, mạ lỵ, phỉ báng người khác,
dù người đó đang
cố gắng truyền bá những điều hay, lẽ phải, những danh ngôn tư tưởng đẹp, những
lời dạy tu hành trong nhà Phật.
Nếu một tu sĩ
không lo tu tập mà chỉ đem lòng nghĩ đến chùa to, mơ tưởng tượng lớn, chê bai
chùa nhỏ, xa rời tâm bồ đề ban đầu, chìm đắm trong dục lạc, tham vọng.
Tu sĩ thời nay
giảng dạy điều này, nhưng thực hành một điều khác, thân giáo không đi đôi với
khẩu giáo.
Tu sĩ thời nay
thích tranh danh đoạt lợi, thích ngồi ghế lãnh đạo, ăn trên ngồi trước, mâm cao
cổ đầy, kẻ hầu người hạ.
Như thế chẳng
hóa ra lãng phí cả cuộc đời xuất gia tu hành hay sao?
Tu hành đâu tính
tuổi già tuổi trẻ, đâu đếm mấy hủ tương chao để tranh hơn thua, tranh địa vị,
chức vụ, ghế ngồi cao thấp.
Tu hành cốt tủy
nơi tuệ giác. Đức Phật ngày xưa giác ngộ ngay cội bồ đề năm 35 tuổi.
Các vị tu sĩ
khác dù già nua cũng chẳng giác ngộ, bỏ mạng nơi khổ hạnh lâm.
Tu sĩ thời nay
đua nhau lập tu viện to lớn, nguy nga như cung điện, tổ chức các loại lễ hội
hàng năm, bày trò mê tín, để phô trương và thu tiền bá tánh.
Dù 100 tuổi các
lão tăng đó có ích lợi chi cho bá tánh, cho thiền môn, cho đạo pháp?
Các tu sĩ thời
nay hành xử giống như ngụ ý của câu châm biếm Pháp «Fais ce que je dis, pas ce
que je fais»
(Hãy làm những
gì tôi nói, không phải những gì tôi làm).
Trong đạo mà lời nói không đi đôi với việc làm cũng gây rất nhiều thất vọng, hoang mang
cho những người có niềm tin nơi tôn giáo của mình!
Tuy nhiên, con
đường người tu đi mà thấy đúng, việc người tu làm mà thấy mang lại an vui, hạnh phúc
cho bản thân và cho người khác, được khen cũng tốt, bị chê không phiền.
Người đời thường
nói: chó sủa mặc chó, đoàn lữ hành cứ đi (Le chien aboie, la caravane passe).
Nhưng người biết
tu tâm dưỡng tánh nên xem những người tạo thiện duyên (giúp đỡ phương tiện vật
chất hay tinh thần)
và những người
tạo nghịch duyên (phê phán phỉ báng ngăn đường cản bước)
đều là các bậc
thiện hữu tri thức, tất cả đều giúp mình rèn luyện chữ nhẫn và thử thách tâm
kiên cố.
Được như vậy,
con người sống hạnh phúc, chết bình an,
không cần theo
tôn giáo nào, cũng chẳng cần cầu nguyện thánh thần thiên địa chi cả.
Con người biết
tự làm chủ bản thân trước sóng gió cuộc đời ví như hòn đảo tự đứng vững trước
phong ba bão táp vậy. []
Chuyện
gì rồi cũng qua
Hơn
thua phiền não mà
Biết
tu tâm dưỡng tánh
Không
còn người với ta
Chuyện
gì rồi cũng xong
Phê
phán thêm phiền lòng
Biết
tu tâm dưỡng tánh
Muôn
sự thảy đều không
&
Nên
học hạnh của đất
Nhận
chịu của thế gian
Thơm
tho và hôi thúi
Hóa
thành đóa hoa tươi
Người
đời tặng tên đạn
Phê
phán và phỉ báng
Biết
tu tâm dưỡng tánh
Hóa
thành đóa hoa tươi
&
Niệm
Phật hay tọa thiền
Nên
nhớ lời Tổ dạy
Nhứt
định không tranh cãi
Gắng
giữ tâm thanh tịnh
Ngày
mai ai cũng chết
Ngày
nay không tranh cãi
Muôn
sự không còn mãi
Gắng
giữ tâm thanh tịnh