Bộ
tranh vẽ cuộc sống người Việt vào thập
niên 1930
Bộ
Chuyên khảo
bằng tranh vẽ
về Đông Dương
(Monographie
dessinée de
l’Indochine)
là một series
đồ sộ gồm 520
bức vẽ bằng
bút chì, in
li-tô và phần
lớn đều tô
màu. Nội dung
tranh mô tả
phong cảnh,
cách sinh sống
của người Việt
vào khoảng đầu
thập niên
1930. Nói
chính xác thì
có 4 bộ về xứ
Bắc, 1 bộ về
miền Trung, 6
bộ về miền Nam
và 2 bộ về Cao
Miên và Ai
Lao.
Tranh
vẽ theo sự gợi
ý của ông
Jules Gustave
Besson, Chánh
Thanh tra các
Trường Mỹ
thuật và Mỹ
nghệ ở miền
Nam và cũng là
Hiệu trưởng
của Trường Mỹ
thuật Gia Định
đến hơn 10
năm. Học sinh
của trường Vẽ
Gia Định đã
tham gia đông
đảo để thực
hiện chương
trình này, tác
phẩm của họ đã
được Hội Ấn
nghiệp và
Trang Trí tập
họp lại và in
thành “Vựng
tập về Thương
mại, Văn hóa,
Lãnh thổ, và
Con người đất
Gia Định”.
Sách do Nhà
xuất bản Paul
Geuthner in
theo các bản
vẽ đã thực
hiện trong các
năm
1935-1938-1943.
https://phtq-canada.blogspot.com/2020/07/happy-canada-day-2020.html
Bộ ảnh Saigon thập niên 1920 qua ống kính Léon Ropion, viên chức công trình công cộng người Pháp, được tô màu lại (colorized) bởi nhóm Saigon Viewers.
July 26,2020
The old classics pictures have been colorized
Mời thưởng thức:
Nhà
thờ Đức Bà - công trình biểu tượng hàng đầu của Saigon xưa và nay.
Người tô màu lại bức hình này là Nguyễn Quang Bảo sinh năm 2000 nên
không thể biết chính xác màu sắc đô thị Saigon thập niên 1920.
Trong ảnh là Tòa Đô Chính Saigon, trước đó là Dinh Xã Tây, Dinh Đốc Lý, nay là trụ sở UBND TP.SG.
Dinh
Norodom, ngày nay là hội trường Thống Nhất. Dinh được đổi tên thành Dinh Độc Lập vào năm 1955, hoàn thành xây lại vào năm 1966.
Trong ảnh là chợ Bến Thành và ga Saigon cũ
Trong
ảnh là kênh Tàu Hủ ở khu vực Chợ Lớn. Trang Saigon Viewers có nhiều bộ
ảnh chụp Saigon ngày nay nhưng bộ ảnh Saigon xưa này gây chú ý nhiều
nhất.
Ảnh: SAIGON
VIEWERS/FLICKR
llllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll
https://phtq-canada.blogspot.com/2020/07/happy-canada-day-2020.html
https://phtq-canada.blogspot.com/2020/07/happy-canada-day-2020.html
llllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll
https://phtq-canada.blogspot.com/2020/07/happy-canada-day-2020.html
Đức Phật dạy người ngu là người làm việc ác, tích chứa việc ác. Ác
nghiệp này dẫn ta vào chỗ tối tăm mù mịt khổ đau. Việc ác là những điều mình làm
sai với luân thường đạo đức, sai với chánh pháp, làm cho người phải chịu khổ
đau, qua lời nói, suy nghĩ và việc làm.
Thí dụ: một người theo Thiên Chúa giáo muốn tìm người cải đạo tin theo chúa, bằng cách chửi bới mạ lỵ người khác, hăm he hù dọa đọa hỏa ngục đời đời và thậm chí xem mọi người như quỷ ám, cần phải chặt đầu, thiêu sống như thời trung cổ với các cuộc thánh chiến, tàn sát dã man.
Đó là trung úy Chu Tất Tiến
công giáo chống cộng hóa ra điên cuồng
xử dụng nhiều Emails sau đây:
chutattien@vietbao.com daibangxanh610@gmail.com johntornado02@gmail.com
myviet2018@gmail.com myviet2020@gmail.com nguyenthaothi195400@gmail.com
paultran533@gmail.com tphaolo@gmail.com tranpeter1946@yahoo.com vanhainguyen999926@yahoo.com veroniquethuyhuong@gmail.com verothuyhuong@gmail.com viet.nam19542000@gmail.com vietnguyen2016@aol.com
Thí dụ: một người theo Thiên Chúa giáo muốn tìm người cải đạo tin theo chúa, bằng cách chửi bới mạ lỵ người khác, hăm he hù dọa đọa hỏa ngục đời đời và thậm chí xem mọi người như quỷ ám, cần phải chặt đầu, thiêu sống như thời trung cổ với các cuộc thánh chiến, tàn sát dã man.
Đó là trung úy Chu Tất Tiến
công giáo chống cộng hóa ra điên cuồng
xử dụng nhiều Emails sau đây:
chutattien@vietbao.com daibangxanh610@gmail.com johntornado02@gmail.com
myviet2018@gmail.com myviet2020@gmail.com nguyenthaothi195400@gmail.com
Trong
cuộc sống, chúng ta thường gặp những người làm việc ác, tuy ban đầu rất nhỏ,
nhưng nếu không kịp thời từ bỏ, kịp thời dập tắt, cứ để tích chứa trong lòng
lâu ngày sẽ dẫn đến nguy hại cho mình và mọi người. Đức Phật gọi người này là
người ngu. Thế nên, trong kệ ngôn 121, phẩm Ác thuộc kinh Pháp
Cú, đức Phật dạy:
“Chớ chê khinh điều ác
Cho rằng chưa đến mình
Như nước nhỏ từng giọt
Rồi bình cũng đầy tràn
Người ngu chứa đầy ác
Do chất chứa dần dần”.
Đức
Phật thuyết kệ ngôn này tại chùa Kỳ Viên, nói về một vị Tỳ-kheo không quý trọng
tài sản của Tăng. (Vị này sau khi sử dụng đồ đạc xong, không chịu cất giữ
gọn gàng, để cho nắng mưa làm hư hao). Chư Tăng thấy vậy nhắc nhở, nhưng vị này
cãi lại.. Chư Tăng đem chuyện này bạch đức Phật. Đức Phật mới gọi Tỳ-kheo này
đến hỏi.
Tỳ-kheo
ấy trả lời: “Bạch Ngài, việc làm của con nhỏ nhen quá mà”. Đức Phật dạy rằng:
“Dù nhỏ nhen cũng phải gìn giữ. Đó là công sức của thí chủ chu cấp”. Nhân đây,
đức Phật bảo các Tỳ-kheo rằng, nghiệp ác dù là nhỏ nhen cũng không nên coi
thường. Như cái bình hứng nước ngoài trời mưa, giọt nước tuy nhỏ, nhưng mưa
nhiều ngày thì bình sẽ đầy nước. Cũng vậy, kẻ làm ác cứ mỗi ngày tạo một việc
ác nhỏ, lâu ngày nhiều tháng, cho đến nhiều năm, dồn lại sẽ thành một đống lớn.
Nói
rồi, đức Phật thuyết pháp và kết luận rằng: “Chớ chê khinh điều ác… Do
chất chứa dần dần”.
Đối với việc ác dù là rất nhỏ, cũng phải kịp thời
từ bỏ, nếu tích chứa lâu ngày sẽ dẫn đến sự nguy hại cho mình và người khác.
Ở đây,
đức Phật dạy người ngu là người làm việc ác, tích chứa việc ác. Ác ngiệp này
dẫn ta vào chỗ tối tăm mù mịt khổ đau. Việc ác là những điều mình làm sai với
luân thường đạo đức, sai với chánh pháp, làm cho người phải chịu khổ đau,
qua lời nói, suy nghĩ và việc làm.
Câu kệ
trên Phật so sánh việc ác ví như giọt nước, còn cái bình giống như cái tâm của
chúng ta. Những giọt nước được chứa trong cái bình, còn những việc làm ác cũng
được cất chứa trong tâm của mỗi chúng sanh vậy.
Đối
với những điều ác, chúng ta chớ có khinh thường. Cho dù việc đó rất là nhỏ,
nhưng tích chứa dần dần, sẽ trở thành việc cực ác. Hồi nhỏ thì mình ngắt đầu
dế, bắn chin, đâm ếch, giết các loài thú vật, không một chút xót thương. Đến
khi lớn lên, gặp chuyện ngang trái, do thói quen giết các con vật nên lúc này
giết người cũng không gớm tay.
Thế
nên, chúng ta hãy cẩn thận với những việc làm của mình. Cổ đức có
câu: “Bồ-tát sợ nhân, chúng sanh sợ quả”. Bồ-tát đã nhận thức rõ ràng nhân
nào quả đó, nên các Ngài sợ nhân ác, nhân xấu không dám làm. Còn chúng sanh mê
muội, nhận thức sai lầm, nên thấy việc ác không biết sợ hãi quả báo, cứ lao đầu
vào làm.
“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng không lọt”,
nghĩa là thiện ác đều có báo ứng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Qua
tích truyện Pháp Cú cho ta thấy, để ta tự ý thức về việc làm của
mình. Đối với việc ác dù là rất nhỏ, cũng phải kịp thời từ bỏ, nếu tích chứa
lâu ngày sẽ dẫn đến sự nguy hại cho mình và người khác. Còn người đời do ngu si
mà khởi tâm tham lam, do khởi tâm tham mà tạo ác nghiệp, tàn hại lẫn nhau: con
giết cha, trò hại thầy, chồng ức hiếp vợ, vợ lấn lướt chồng, tạo thành mối oán
kết không gì xa lạ, đó đều là những người thân của mình. Hiện tại, mọi
người xa lánh, phải vào tù ra tội, bị mọi người nguyền rủa, tiếng xấu để đời,
cho dù có trốn được pháp luật nhưng không thể thoát khỏi luật nhân quả. Cổ nhân
có câu: “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng không lọt”, nghĩa là thiện ác
đều có báo ứng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Tâm Chiếu
NEW YORK CITY, New York (NV) – Khi trong một
mối quan hệ lâu dài sẽ đến lúc bạn nghĩ đến chuyện kết hôn và cùng nhau xây
dựng mái ấm hạnh phúc. Việc kết hôn đem lại cho bạn cảm giác vui sướng, một đám
cưới y như bạn thầm mong trong phim, nhưng sau đó những ngày tháng tiếp theo
mới thật sự là thử thách.
Khi bạn kết hôn, mỗi ngày sẽ không diễn ra như câu chuyện ngôn tình
trong sách vở, phim ảnh nữa, mà hôn nhân còn bao gồm cả trách nhiệm lớn lao,
những hy sinh thầm lặng, việc nhường nhịn và cả lắng nghe. Mộng tưởng của bạn
sẽ khác xa rất nhiều so với thực tế và nếu không có sự chuẩn bị tâm lý, học
cách sẻ chia thì chắc chắn hôn nhân sẽ nhanh chóng tan tành như “bọt xà phòng.”
Vì sao từ tình yêu sang hôn nhân rất dễ biến thành thảm họa? Dưới
đây là những lý do mà trang mạng Bright Side đưa ra.
1-Thiếu thể hiện sự trân trọng và biết ơn
Khi yêu nhau, cả hai sẽ luôn tìm kiếm những cách mới để hâm nóng
tình cảm dào dạt và làm cho đối phương cảm thấy đặc biệt. Bạn sẽ luôn nói với
chàng hoặc chàng sẽ luôn với bạn rằng chúng ta có ý nghĩa như thế nào vói nhau
và có lẽ không thể sống thiếu nhau. Tuy nhiên, sau khi kết hôn, bạn dần dần coi
đó là điều hiển nhiên. Bạn sẽ không còn cảm giác trân trọng những gì đối phương
làm cho mình như cách bạn từng nghĩ thời còn quen nhau, và từ đây, khoảng cách
cả hai bắt đầu xuất hiện.
2-Say mê quá mức khi mới yêu nhau
Theo một cuộc nghiên cứu đăng trên tạp chí Journal of Personality
and Social Psychology, các đôi thường có tình cảm quá mức trong thời gian tìm
hiểu nhau và bắt đầu mối quan hệ dễ dàng ly hôn ngay sau khi kết hôn hơn. Khi
bạn thể hiện tình cảm liên tục với người yêu mọi nơi mọi lúc, đến mức những lần
bất ngờ từ lần này sang lần khác sẽ dần dần trở nên nhàm chán sau hôn nhân.
Điều này sẽ tạo ra cảm giác cho chính bạn và người bạn đời rằng
không còn gì thú vị trong mối quan hệ nữa và còn khiến cho cả hai chịu áp lực
lớn. Bạn sẽ bắt đầu thấy những nỗ lực của bạn không còn được chú ý hơn nữa và
bạn sẽ dần cảm thấy không còn mong cầu và cố gắng vun đắp tổ ấm của cả hai.
3-Nó không xuất phát từ tình yêu; bạn lầm tưởng đó là yêu nhưng
cuối cùng là không phải!
Sai lầm tồi tệ nhất dễ mắc phải chính là nhầm lẫn tình yêu với sự
mê đắm, mê muội. Những gì đến nhanh chóng, dễ bị sét ái tình nhanh nhưng nó có
thể chỉ là cảm nắng bất ngờ chứ không thật sự là tình yêu. Bên cạnh đó, đôi khi
chỉ vì cảm giác cô đơn quá lâu khiến bạn cần có ai đó kế bên để cảm thấy vui và
an toàn, chứ nó không xuất phát từ rung động. Ngoài ra, khi bên nhau một thời
gian quá dài, cho dù bạn cảm thấy không phù hợp, bạn cũng không mạnh dạn từ bỏ
mà tiếp tục mối quan hệ vì ngại thay đổi. Những khởi đầu như thế dễ khiến cho
các đôi sau khi về chung một nhà cảm thấy quyết định của mình là sai lầm!
4-Những mong cầu thay đổi
Con người sẽ thay đổi theo thời gian và nhu cầu của họ cũng vậy! Vì
sao có những đôi bên nhau rất lâu nhưng khi tiến tới hôn nhân lại nhanh chóng
chia ly? Vì những nhu cầu và ưu tiên của họ không còn giống nhau nữa!
Thay đổi là điều không thể tránh khỏi và nó đi cùng với thời gian.
Có thể bạn ngày càng phát triển hơn, và dần dần hơn luôn cả đối phương, hoặc
đơn giản là bạn muốn tập trung vào bản thân và những mục tiêu của mình trước.
Hôn nhân là điều thiêng liêng, ý nghĩa nhưng nó đồng thời đòi hỏi sự cam kết,
kiên nhẫn và cả sự cảm thông và vị tha. Khi cả hai dần dần cảm thấy trách nhiệm
dần dần trở thành gánh nặng, họ sẽ bắt đầu tập trung vào những mục tiêu cá nhân
hơn.
5-Bạn nhận ra điều mới từ đối phương
Trong một mối quan hệ quá lâu không có nghĩa là bạn có thể hiểu hết
đối phương. Khi kết hôn và sinh sống cùng nhau, dần dần bạn sẽ khám phá những
điều mới từ người bạn đời; một số thì mới mẻ, thích thú, một số khác thì có thể
tiêu cực và xấu. Những phẩm chất như không trung thành, không trung thực tiền
bạc hay có tính chiếm hữu quá cao sẽ khiến bạn nhanh chóng muốn ly dị sau khi
kết hôn.
6-Kỳ vọng của bạn về hôn nhân không như mong muốn
Hầu hết chúng ta đều có những kỳ vọng không thực tế đối với mối
quan hệ yêu đương và hôn nhân. Những hình ảnh trong phim hay báo chí sẽ không
giống như những gì diễn ra hằng ngày. Chàng sẽ không thể ghi nhớ hết những gì
bạn nói, anh ấy sẽ hay quên, anh ấy cũng sẽ không lãng mạn như bạn mong chờ.
Không phải ngày nào cũng ngập tràn niềm vui, đôi khi những áp lực công việc,
cuộc sống hằng ngày dễ khiến cả hai cảm thấy mệt mỏi, và hình ảnh yêu thương
cũng sẽ bị méo mó. Hôn nhân có bền vững hay không còn dựa trên những thông cảm
và hiểu biết cho nhau.
Các đôi thường vội vã kết hôn mà không suy nghĩ sâu sắc, luôn nghĩ
rằng mọi thứ sẽ luôn tuyệt đẹp vì họ đã hiểu nhau quá rõ, cuối cùng cũng sẽ ly
dị vì bản thân cả hai không sẵn sàng về mặt tinh thần cho những trách nhiệm. Họ
sẽ cảm thấy thất vọng khi nhận ra hôn nhân đòi hỏi rất nhiều cam kết và nhiều
thứ khác. (K.D) [qd]
llllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll
https://phtq-canada.blogspot.com/2020/07/happy-canada-day-2020.html
On July 1 1867, at noon, New Brunswick, Nova Scotia, and the Province
of Canada were proclaimed the Dominion of Canada, with John A. Macdonald
its first prime minister.
Now, the area of Upper Canada was called Ontario and Lower Canada was called Quebec.
In most parts of the new Dominion, it was a dazzling sunny day. The reverberation of a brass band could be heard in many towns.
In Toronto, children were given Union Jacks to wave and an ox was roasted in front of St. Lawrence Hall, with the meat then distributed to the poor.
In Ottawa, a military review on Parliament Hill fired a salute. The soldiers forgot to take the ramrods out of their rifles and the iron rods arched over Sparks Street.
Macdonald's new wife Agnes wrote in her diary marking the day. "This new Dominion of ours came noisily into existence on the 1st, and the very newspapers look hot and tired, with the weight of Announcements and Cabinet lists. Here - in this house - the atmosphere is so awfully political that sometimes I think the very flies hold Parliaments on the kitchen Tablecloths." In Quebec City, a cannon was fired on the Plains of Abraham to mark the day and most Canadiens spent the time by the water, happy to have a long weekend.
In Halifax, the British Colonist trumpeted: "The days of isolation and dwarf-hood are past; henceforth we are a united people, and the greatness of each goes to swell the greatness of the whole."
The Morning Chronicle offered a different view: "Died! Last night at 12 o'clock, the free and enlightened Province of Nova Scotia." At the waterfront, an effigy of Charles Tupper - one of the Fathers of Confederation - was burned alongside a live rat.
But for many in the new Dominion of Canada, the day held magic and promise. One young girl in Hamilton, Ontario described the evening celebrations in her diary.
"There was the dark and then there was the light of a candle... then there was the opening of the great door, and the rush of cool, fresh air, and the deep darkness. 'Oh, Look!' said a voice. The sky was suddenly full of shooting stars. There were fountains of stars, coloured red and green and blue... 'This is the First of July, in the year eighteen hundred and sixty seven,' (my) father said, 'always remember this day, and this night. You are a very lucky little girl, to be a child in Canada, today.'"
In Toronto, children were given Union Jacks to wave and an ox was roasted in front of St. Lawrence Hall, with the meat then distributed to the poor.
In Ottawa, a military review on Parliament Hill fired a salute. The soldiers forgot to take the ramrods out of their rifles and the iron rods arched over Sparks Street.
Macdonald's new wife Agnes wrote in her diary marking the day. "This new Dominion of ours came noisily into existence on the 1st, and the very newspapers look hot and tired, with the weight of Announcements and Cabinet lists. Here - in this house - the atmosphere is so awfully political that sometimes I think the very flies hold Parliaments on the kitchen Tablecloths." In Quebec City, a cannon was fired on the Plains of Abraham to mark the day and most Canadiens spent the time by the water, happy to have a long weekend.
In Halifax, the British Colonist trumpeted: "The days of isolation and dwarf-hood are past; henceforth we are a united people, and the greatness of each goes to swell the greatness of the whole."
The Morning Chronicle offered a different view: "Died! Last night at 12 o'clock, the free and enlightened Province of Nova Scotia." At the waterfront, an effigy of Charles Tupper - one of the Fathers of Confederation - was burned alongside a live rat.
But for many in the new Dominion of Canada, the day held magic and promise. One young girl in Hamilton, Ontario described the evening celebrations in her diary.
"There was the dark and then there was the light of a candle... then there was the opening of the great door, and the rush of cool, fresh air, and the deep darkness. 'Oh, Look!' said a voice. The sky was suddenly full of shooting stars. There were fountains of stars, coloured red and green and blue... 'This is the First of July, in the year eighteen hundred and sixty seven,' (my) father said, 'always remember this day, and this night. You are a very lucky little girl, to be a child in Canada, today.'"
On July 1, 1867, Canadians celebrated the
birth of their country.
(Courtesy of Queen's University Archives)
Ottawa was designated as capital of the new
Dominion of Canada. (Courtesy of the National Archives of Canada)
llllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll
|
||