TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)
TẬP SAN PHẬT HỌC TỊNH QUANG: TỪ SỐ 1 (2006) - ĐẾN SỐ 30 (2016)

Monday 1 August 2011

*** CHUYỆN TRONG ĐỜI (LÀM SAO BIẾT MÌNH CÓ PHƯỚC)

    CHUYỆN TRONG ĐỜI
    - Thưa Thầy, làm sao biết người nào có phước?
    - Ngày xưa, thời đức Phật còn tại thế, cũng như ngày nay, có rất nhiều tà sư, ngoại đạo và cả trong đạo Phật, truyền bá tà pháp, dụ dẫn nhiều người lạc vào tà đạo, mê tín dị đoan. Khi được nghe đức Phật thuyết pháp, nhiều người đã giác ngộ chân lý, tinh tấn tu tập, chứng đắc đạo quả. Hoặc ngày nay, người nào gặp được chánh pháp, hành được chánh đạo, nắm vững chánh kiến, kiên cố chánh tín, tinh tấn tu tập, giải thoát khổ đau, sống đời an lạc, hưởng được hạnh phúc. Đó là những người: có phước, đại phước.
    - Người nào có phước, hay đang hưởng phước, nếu như người đó: có đủ tay chân, mắt mũi vẹn toàn, cơm ăn áo mặc, khỏe mạnh ít đau, sống lâu trăm tuổi, tâm trí bình thường, gia đình hạnh phúc, tương đối đầy đủ, tương đối bình yên, không gặp kẻ thù, không gặp tà sư, tà pháp tà đạo, không gặp hoạn nạn, không gặp hiểm nguy, không gặp tai biến, không gặp chiến tranh, không gặp đói khát,  không gặp thiên tai, hỏa hoạn động đất, bão lụt cuồng phong.
    - Khi nào con người, bị đau con mắt, không còn nhìn thấy, được gì nữa cả, mới thấy rõ ràng, giá trị đôi mắt, giá trị thị giác, vậy mà hằng ngày, chớ hề lưu tâm. Ðến khi gặp thầy, gặp thuốc lành bệnh, đôi mắt trở lại, nhìn thấy như xưa, con người mới biết, là mình có phước!
    - Hoặc là khi nào, bị bệnh bại xụi, liệt cả hai chân, không còn đi đứng, bình thường được nữa, phải dùng xe lăn. Ðến khi khỏi bệnh, bình phục như xưa, con người mới biết, là mình có phước!
    - Hoặc khi nghẹt mũi, thở ra hít vào, khó khăn vô cùng. Ðến khi khỏi bệnh, hít thở bình thường, con người mới biết,  là mình có phước! []
    BBT.PHTQ.CANDA
     

    NHƯ

    (Thơ Viên Phụng)
    Như một chiếc lá thu
    Như một cơn gió thoảng
    Như một giọt sương mai
    Như một giấc mơ qua
    Như một làn mây mỏng
    Như một đóm lửa tàn
    Như một thoáng ảo giác
    Như một vì sao băng.
    Đời vô thường
                  tựa bọt nước mong manh.
    Được mất thành bại hóa hư không.
     Canada
    http://lotus-lantern-canada.blogspot.com/2011/02/tho-nhu.html ***************** HÃY LÀM KHI CÓ THỂ
  • TÁC GIẢ: PHÁP NHẬT
Bạn có từng nghĩ rằng một ngày nào đó những người thương của bạn sẽ không còn sống bên bạn nữa không. Chúng ta không một ai có thể biết chắc được điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai. Thậm chí chúng ta cũng không thể biết chắc được điều gì sẽ xảy ra vào một giờ sắp tới đối với những người thân của chúng ta, hay thậm chí đối với bản thân mình.
 Có thể bạn ta mới đến thăm ta ngày hôm qua, mà hôm nay ta được báo tin là người đó đã không còn sống trên cõi đời này nữa. Nhận được tin ấy mà lòng ta bồi hồi xúc động, và ta dường như không thể tin vào những gì mà tai mình vừa mới nghe thấy. Ta nói với người đến báo tin với ta rằng “tôi mới nói chuyện với anh ấy ngày hôm qua mà” hay “chị ấy mới đến thăm tôi và còn tặng quà cho tôi nữa mà”. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Người bạn ấy của ta đã không còn sống trên cõi đời này nữa. Và có rất nhiều, rất nhiều trường hợp tương tự như thế. Người ta mới thấy đó nhưng giờ đây đã không còn nữa.

Khi chúng ta giao tiếp, cư xử với người xung quanh với ý thức rằng có thể ngày mai ta sẽ không có cơ hội nghe được giọng nói của người đó nữa. Có thể ngày mai ta sẽ không còn thấy được nụ cười tươi trên khuôn mặt người đó nữa. Thì tự nhiên ta sẽ trân quí sự có mặt của người đó, và ta sẽ không nỡ nói hay làm những gì có thể gây tổn thương cho người đó.

Người đó có thể là ba mẹ chúng ta. Người đó có thể là chồng hay là vợ của chúng ta. Và người đó cũng có thể là con cái chúng ta… Chúng ta sống với ý thức về sự vô thường, ngắn ngủi của một kiếp người càng sâu sắc, thì cách sống của chúng ta, cách hành xử của chúng ta cũng sâu sắc và yêu thương hơn.

Mỗi người trong chúng ta hay có khuynh hướng nghĩ rằng những người thương của chúng ta sẽ sống với chúng ta hoài, sẽ sống với chúng ta mãi. Chúng ta ít có khi nào nhớ rằng có thể chỉ sau một đêm thôi thì ta sẽ mãi mãi không còn gặp người ấy nữa. Ta muốn nói những lời xin lỗi của ta với người ấy, ta muốn nói lòng biết ơn của ta với người ấy hay ta muốn thể hiện tình thương của mình cho người ấy - nhưng đã trễ rồi. Người đó đã không thể nghe, và mãi mãi sẽ không thể nghe những gì ta muốn nói dù chỉ một lời.

Vì vậy bạn hãy vui lên đi, bạn hãy cười tươi lên đi khi bạn vẫn có ba, có mẹ còn sống bên bạn. Bạn hãy hạnh phúc lên đi khi những người thương của bạn vẫn còn đó cho bạn. Và bạn hãy can đảm để nói cho người thương của bạn những gì sâu kín nhất trong lòng của mình. Vì có thể bạn sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa nếu bạn không nói ra điều ấy. Và bạn hãy tha thứ cho tất cả những ai đã từng làm hại bạn, làm tổn thương bạn vì có thể ngày mai bạn cũng sẽ không còn có mặt trên cõi đời này nữa.

Điều mà tôi khám phá ra trong cuộc đời của mình cho đến tận bây giờ, điều mà làm cho tôi hạnh phúc đó là tình thương, sự tha thứ, bao dung. Có thể tôi thực tập yêu thương còn kém, có thể sự tha thứ, bao dung trong tôi còn kém nhưng đó là con đường mà tôi sẽ nguyện đi trên ấy mỗi ngày. Tôi tự nói với chính mình “hãy thương yêu khi có thể, hãy tha thứ, bao dung khi có thể, bởi vì chỉ một giây phút thôi thì những điều này sẽ trở thành không thể.”

Và điều mà làm cho tôi hạnh phúc nhất không có gì khác hơn sau khi bạn đọc những dòng chữ này, thì sự thương yêu, tha thứ, bao dung trong bạn được biểu hiện. Và bạn đến nói với ba bạn, mẹ bạn, những người thương của bạn rằng bạn yêu họ lắm. Rằng ba mẹ vẫn còn sống bên bạn là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời bạn. Rằng bạn sẽ không cần gì hơn những điều như vậy. Rồi nụ cười hạnh phúc sẽ nở trên môi của bạn và khi đó bạn cũng biết rằng nụ cười hạnh phúc ấy cũng đang nở trên môi của tôi.

Pháp Nhật


-----------------------------------------------------------------------------------------

­­­­Đây là những điều ai cũng biết cả, tuy bài cũ nhưng nên đọc lại để mà nhắc nhớ cho mình luôn.  Bởi vì đời sống rất bận rộn làm cho người ta thường mất thăng bằng và quên đi sự hiện diện rất quý giá bên cạnh mình (gia đình), chung quanh mình (bạn bè).
Xin gửi đến tất cả một tiểu luận đơn giản, dễ thương, ý nghĩa và cũng cảm động không kém!



FOR
THINKING MIND

Never think hard about the past, it brings tears..


Don't think more about the future, it brings fears..


Live this moment with a smile, it brings cheers..


Search for a beautiful heart not a beautiful face.

Beautiful things may not be always good,
but good things are always beautiful.

Patience with family is love,

Patience with others is respect,

Patience with self is confidence.