Canada 16-02-2018
Kính thưa Quí vị,
Giáo lý của đạo Phật là chánh pháp vi diệu, vô thượng thậm thâm.
Giáo lý của đạo Phật là chánh pháp vi diệu, vô thượng thậm thâm.
Những người không có tâm cầu học chánh pháp vi diệu, nhất là không được gặp bậc minh sư, chân tu thực học khai ngộ, chỉ dạy, dù xuất gia hay tại gia, rất khó lòng thấu hiểu và áp dụng chánh pháp một cách đúng đắn trong đời sống hàng ngày.
Do đó, chư vị tổ sư muốn truyền bá chánh pháp vào trong quảng đại bá tánh phải dụng pháp phương tiện với hình thức của một tôn giáo. Từ đó, các ngôi chùa, các tự viện được lập nên để hóa độ người xuất gia cũng như tại gia.
Bước đầu con người đến với đạo Phật, cũng như các tôn giáo khác, đều nặng lòng cầu khẩn van xin điều này điều nọ, cho bản thân cũng như cho gia đình thân quyến.
Chùa chiền là phương tiện thù thắng để giúp con người tu học và giác ngộ chánh pháp. Nếu may mắn, có phước, con người gặp được bậc minh sư chân tu thực học.
Thêm tấm lòng cầu học, muốn tìm hiểu chánh pháp để tu tâm dưỡng tánh, con người hữu duyên này sẽ được khai ngộ, sẽ ngộ đạo.
Từ đó, với sự chuyển hóa tâm tánh, từ những vọng tâm lăng xăng lộn xộn, đầy
dẫy tham sân si phiền não, người hữu duyên sẽ thấm nhuần chánh pháp, đạt được
tâm sáng suốt, chân chánh và thanh tịnh. Đó
chính là cốt tủy của đạo Phật.
Tóm lại, con người cần dụng phương tiện chùa chiền để đạt được cứu cánh là giác ngộ và giải thoát.
Tóm lại, con người cần dụng phương tiện chùa chiền để đạt được cứu cánh là giác ngộ và giải thoát.
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT
Kính thư,
VP. PHẬT-HỌC TỊNH-QUANG CANADA
Đầu Năm Đi Chùa
Đúng Chánh Pháp
LINK
Theo
thông lệ xưa, cứ vào dịp Tết, Nguyên Đán hằng năm, nhiều người Phật Tử, cũng
như mọi người, không phải Phật Tử, thường hay đi chùa, lễ Phật đầu năm, hái lộc
đầu xuân, thắp hương khấn vái, cầu nguyện chư Phật, chư vị Bồ Tát, tổ tiên ông
bà, phù hộ độ trì, năm mới trọn lành, bình yên vô sự, tai qua nạn khỏi, vạn sự
kiết tường, muôn sự hanh thông, mọi việc như ý.
Đó
là truyền thống, tín ngưỡng lâu đời, chúng ta giữ gìn, từ thế hệ này, sang thế
hệ khác, từ ở trong nước, ra đến hải ngoại. Bất cứ nơi nào, người Việt sinh
sống, trước hay là sau, sớm hay là muộn, cũng có cảnh chùa, cũng có tu viện.
Phật đường Thiền đường, tịnh thất thiền thất, đạo tràng tu học, dựng lên phát
triển, công sức bá tánh, tịnh tâm tịnh tài, để cho mọi người, có nơi lễ Phật,
có nơi tạo phước, có nơi tưởng niệm, tổ tiên ông bà, phát huy văn hóa, có nơi
tĩnh tâm, sau những tháng ngày, đấu tranh tranh đấu, kiếm sống vất vã.
Trong suốt cuộc đời, đầy dẫy khó khăn, những sự bất trắc, việc bất như ý, căng thẳng muộn phiền, hệ lụy trầm kha, mất mát vật chất, cũng như tinh thần, thăng trầm sóng gió, quan trọng nhứt là: có nơi tu học, thực hành Chánh Pháp, để đạt mục đích, giác ngộ giải thoát, dứt trừ những chuyện, phiền não khổ đau, thoát ly sanh tử, luân hồi nhiều kiếp. Tuy nhiên nên biết, con người đạt được, cuộc đời bình an, như lời cầu nguyện, hay không đạt được, chuyện đó không tùy, các đấng thiêng liêng, các vị thần linh, ngọc hoàng thượng đế, bất cứ vị nào. Tại sao như vậy?
Bởi
vì sự thực, thánh thần thiên địa, các vị thiêng liêng, nếu là các bậc, chí công
vô tư, bất tùy phân biệt, không bao giờ làm, các chuyện bất công, thiên vị kỳ
thị, ban cho con người, những điều van xin, cầu nguyện khấn vái, dù là thành
khẩn, đến mức độ nào, nếu như người đó, không đáng được nhận, chẳng đáng được
hưởng, mà lại không ban, cho bao người khác, xứng đáng hơn nhiều. Thực ra cần
biết, tất cả những chuyện, vui buồn sướng khổ, hỷ nộ ái ố, những bước thăng
trầm, của cuộc đời này, đều tùy thuộc vào, nghiệp duyên mỗi người, đều tùy
thuộc vào, phước báu mỗi người, tạo được từ trước, cho đến giờ này.
Chẳng
hạn như là: người nhiều phước báu, cuộc đời của họ, gặp nhiều may mắn, gặp đủ
thuận duyên, tai qua nạn khỏi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, thường
gặp người hiền, thiện hữu tri thức, cầu gì cũng được, ít sóng gió hơn, ít phiền
não hơn, ít cay đắng hơn, ít ưu tư hơn, ít khổ sở hơn, ít gặp người xấu, ít gặp
hiểm nghèo, dù họ đang sống, bất cứ cảnh nào, bất cứ nơi nào, cũng vậy mà thôi.
Trái
lại trên đời, những người kém phước, thường gặp xui xẻo, gặp sự hiểm nghèo,
thiên tai địa tai, thủy tai hỏa tai, gặp người bất thiện, tổn hữu ác đảng, sa
vào nghịch cảnh, sóng gió thường xuyên, khổ sở triền miên, cầu gì chẳng được,
làm gì chẳng nên, gia đạo ly tan, tán gia bại sản, người thân gặp nạn, tai họa
liên miên.
Những
người ít phước, lao đao lận đận, khốn khổ như vậy, bởi vì không biết, tu nhân
tích đức, không chịu chăm lo, tu tâm dưỡng tánh, dù người tuổi già, hay là tuổi
trẻ, lại còn tiếp tục, tạo tội tạo nghiệp, tranh chấp hơn thua, mua gian bán
lận, bận tâm suy nghĩ, những chuyện vu khống, đặt điều cáo gian, khiến người
lầm than, thất điên bát đảo, hại người lương thiện, đòi tiền bồi thường, vài ba
triệu bạc, giựt hụi quịt nợ, làm ăn bất chánh, lường người gạt bạn, xúi giục mẹ
cha, thưa kiện người ta, tán gia bại sản, thân bại danh liệt, sống dở chết dở,
thiệt là tội nghiệp!
Bởi vậy cho nên, nhân dịp năm hết, tết đến hằng năm, chúng ta cùng nhau, xét lại cái chuyện, đi chùa đầu năm, hay vào dịp khác, làm sao thực hiện, cho đúng chánh pháp, làm sao cho được, ích lợi thực tế, có thể giúp đỡ, cuộc đời hiện tại, tất cả chúng ta, chuyển hóa tốt đẹp, được may mắn hơn, được an lạc hơn, được hạnh phúc hơn, gặp được thiện nhơn, chỉ đường dẫn lối.
Bởi vậy cho nên, nhân dịp năm hết, tết đến hằng năm, chúng ta cùng nhau, xét lại cái chuyện, đi chùa đầu năm, hay vào dịp khác, làm sao thực hiện, cho đúng chánh pháp, làm sao cho được, ích lợi thực tế, có thể giúp đỡ, cuộc đời hiện tại, tất cả chúng ta, chuyển hóa tốt đẹp, được may mắn hơn, được an lạc hơn, được hạnh phúc hơn, gặp được thiện nhơn, chỉ đường dẫn lối.
Tìm thấy chánh đạo, biết cách tu tập, theo đúng chánh pháp, tu tâm dưỡng tánh, tránh cảnh chen lấn, giành giựt hái lộc, đi chùa đầu năm, giựt cho bằng được, trái cam trái quít, cành hoa nén hương, để đem về nhà, gọi là lấy hên, đồng thời tránh được, thất vọng não nề, ngay khi nhận ra, những người đi chùa, cũng không khác gì, những người ngoài đời, nhiều khi tệ hại, và nguy hiểm hơn, cũng như tránh được, thất vọng nãn lòng, khi lời cầu nguyện, không được đáp ứng, linh nghiệm như ý, và tránh được cảnh, mê tín dị đoan, tiền mất tật mang, bởi vì tin tưởng, ông bà thầy bói, nói bậy nói bạ, phong thủy địa lý, hý ngôn đủ thứ, tự nhận bừa bải, linh nghiệm như thần, trúng trăm phần trăm, vân vân và vân vân.
Trước
hết cần biết, quan niệm đi chùa, không đúng Chánh Pháp, là như thế nào, nhưng
có rất nhiều, Phật Tử cũng như, không phải Phật Tử, hằng năm hằng tháng, vẫn cứ
đi chùa, theo như cách đó. Theo như
tín ngưỡng, ở trong dân gian, người ta đi chùa, van xin khấn vái, xin xăm xin
keo, xem bói xem tướng, xem ngày tốt xấu, quan hôn tang tế, cầu cơ điểm nhãn,
lên đồng lên cốt, đốt hình nhân giấy, đốt giấy vàng bạc, đô la mỹ kim, xe hơi
nhà lầu, cầu khẩn thần linh, thỉnh bùa buôn bán, tình duyên gia đạo, thỉnh
tượng thần tài, dâng sớ cầu an, cúng sao giải hạn. Những việc làm này, không
thuộc phạm vi, Phật giáo thuần túy, nhưng đã từ lâu, trộn lẫn vào trong, sinh
hoạt chùa chiền, tạo nhiều ưu phiền, tạo nhiều nghi kỵ , xa rời Chánh Pháp, lạc
sang tà đạo, cần phải chỉnh đốn.
Trong suốt cuộc đời, năm nào cũng vậy, chúng ta cũng gặp, những chuyện may mắn, vừa ý vui vẻ, cùng với những chuyện, kém may không tốt, khó chịu buồn phiền! Ngay cả cuộc đời, các bậc thánh nhân, các vị giáo chủ, trên thế gian này, cũng không ngoại lệ, có người tán tụng, tung hô khen ngợi, bái phục qui ngưỡng, đồng thời cũng không, tránh khỏi rắc rối, phỉ báng mạ lỵ , vu khống cáo gian. Thậm chí có vị, bị bắt bỏ tù, hay bị xử chết, một cách thê thảm! Tại sao như vậy? Bởi vì thực ra, đã là người ta, dù là thánh nhân, bậc đại tu hành, hay đã đắc đạo, tất cả đều không, ra ngoài nhân quả.
Nói
một cách khác, tất cả mọi người, gây tạo nghiệp nhân, do thân khẩu ý, tốt có
xấu có, thiện có ác có, lành có dử có, hiền có hung có, trong vô lượng kiếp,
hay trong kiếp này, nếu biết ăn năn, sám hối phát nguyện, tu tâm dưỡng tánh,
giác ngộ chánh đạo, giải thoát luân hồi. Tuy nhiên vẫn phải, cam lòng đền trả,
nghiệp quả đã gieo, mình làm mình chịu, thế mới công bằng, chí công vô tư, bất
tùy phân biệt, chứ đừng lập đàn, cầu được bình an, bằng cách vái van, van xin
cầu khẩn, uổng công vô ích, đó là quịt nợ! Khi nào nghiệp quả, còn gọi nghiệp
báo, hay là quả báo, đến ngày phải trả, dù là thánh nhân, dù là giáo chủ, giáo
phẩm chức sắc, quyền cao chức trọng, giàu sang danh vọng, chí đến thứ dân, bần
cùng cố nông, cũng không tránh khỏi!
Trong Kinh A Hàm, Đức Phật có dạy:
Dù trốn lên non,
xuống biển vào hang,
nghiệp báo đã mang,
không ai tránh được.
Người
trên thế gian, thường hay nói rằng: "hễ trời kêu ai, thì người ấy
dạ!", hoặc là có câu: "lưới trời tuy thưa, mà chưa ai lọt",
chính là nghĩa đó.
Những
chuyện vào chùa, cúng chút tiền lẻ, hoặc một nén hương, hay một nãi chuối, một
ít trái cây, một chút chè xôi, ôi thôi khấn vái, xin xỏ đủ điều, nhiều khi hái
lộc, tay lắc ống xăm, mong được quẻ tốt, tình duyên gia đạo, thảy đều cát
tường, thường muốn quẻ thượng, cầu khẩn van xin, khấn vái thần linh, cầu cho
trúng số, cầu cho thắng kiện, cầu cho hơn người, đấu tranh thắng lợi, cửu huyền
thất tổ, đều được siêu thăng, nội ngoại hai bên, ông bà cha mẹ, con cháu trong
nhà, bình yên vô sự, sung sướng tấm thân, sức khỏe dồi dào, tai qua nạn khỏi,
thi đâu đậu đó, được làm quan to, giàu sang phú quí. Đem tượng thần tài, vào chùa điểm nhãn, cho được linh hiển, phù
hộ làm ăn, buôn may bán đắt, một vốn bốn lời, nhứt bổn vạn lợi, là những việc
làm, biểu tượng tâm tham, vô bờ vô bến, thỏa mãn tâm sân, như hỏa diệm sơn,
tràn ngập tâm si, vô minh muôn thuở! Tham sân si là, cội nguồn sanh tử, cần
phải dứt trừ, chính nghĩa đó vậy.
Trong Kinh Pháp Cú, Đức Phật có dạy:
Hãy tự thắp đuốc,
Sáng lên mà đi.
Thắp với Chánh Pháp,
Khai mở Trí Tuệ.
Nghĩa
là Phật dạy: để dẹp trừ dứt, sinh hoạt mê tín, hiện tượng dị đoan, không đúng
Chánh Pháp, Phật Tử chân chánh, thành tâm phát nguyện, tu tâm dưỡng tánh, cầu
mong giác ngộ, chánh đạo giải thoát, sanh tử luân hồi, đều cần học hiểu, thực
hành Chánh Pháp, ngay trong đời sống, ngay tại thế gian, tất cả mọi người, có
thể làm được. Chánh Pháp tại thế gian, không phải do trời ban, chính mình phải
cầu học, để có thể áp dụng, trong đời sống hằng ngày, chứ không phải là, những
pho kinh điển, để thờ để lạy, không học hiểu được. Đức Phật thị hiện, thế
giới ta bà, giảng kinh thuyết pháp, giúp đỡ chúng sanh, thoát ly sanh tử, phiền
não khổ đau. Tại sao chúng ta, lại không tìm học, để đặng áp dụng, vào trong
cuộc sống?
Ở trong kinh sách, chư Tổ có dạy:
Tu mà không học, đúng là tu mù.
Học mà không tu, chỉ là tủ sách.
hay
Muốn tu thì phải học.
Muốn đọc phải biết chữ.
Người
không phát nguyện, tu tâm dưỡng tánh, dĩ nhiên gặp nhiều, phiền não khổ đau,
mỗi khi nghịch cảnh, xảy đến thình lình. Người đã phát tâm, tu mà không học,
không hiểu Chánh Pháp, chỉ thực hành suông, những điều truyền miệng, người
trước làm sao, người sau làm vậy, làm sao tránh được, những điều mê tín, những
chuyện dị đoan, tam sao thất bổn, xa rời Chánh Pháp, gọi là tu mù.
Tam
tạng kinh điển, là do chư Phật, chư vị Tổ sư, truyền lại nhiều đời, há chẳng
ích lợi, gì cả hay sao? Nếu cứ đọc tụng, mà vẫn không hiểu, có thể tìm kiếm,
các vị chân tu, các bậc tôn đức, thực học giáo lý, để xin nương tựa, để xin chỉ
dạy. Làm được như vậy, chúng ta tránh khỏi, những kẻ ngoại nhân, lợi dụng hình
tướng, tu sĩ Phật giáo, lẫn lộn vàng thau, hướng dẫn những điều, huyễn hoặc
huyền bí, mê tín dị đoan, xa lìa chánh đạo, chẳng ích lợi gì!
Những
người thu thập, tam tạng kinh điển, nghiên cứu từ chương, tìm phương phô
trương, sở học tri kiến, cũng chẳng ích lợi, cho việc thoát ly, sanh tử luân
hồi, giác ngộ giải thoát, chỉ là tủ sách, hay là đãy sách!
Chúng
ta không nên, quan niệm sai lầm, xem chùa như là, cái viện dưỡng lão, dành
riêng cho người, gần đất xa trời, hay là dành cho, những người chán đời, thất
bại trên đường, công danh sự nghiệp, hoặc là dành cho, những người chán chê,
tình duyên gia đạo, ở ngoài thế gian.
Bởi
vậy cho nên, những người phát tâm, thay đổi hình tướng, vào tu trong chùa, bất
cứ tuổi nào, cần nên phát nguyện, ly thân cắt ái, dứt bỏ hồng trần, lìa tam
giới gia, xuất phiền não gia, tự độ độ tha, tự giác giác tha, giác hạnh viên
mãn, cầu học Chánh Pháp, tu tập tinh tấn, đến ngày giác ngộ, thấu rõ biết rành,
cốt tủy đạo Phật, chứ đừng giải đãi, tụng kinh ê a, lóc cóc leng cheng, như
phường hát dạo. Chuyên chú hình thức, cúng kiến lễ lạy, cúng sao giải hạn, quanh năm suốt
tháng, cầu này cầu kia, vía ông vía bà, thực là uổng phí, cả cuộc đời này, lại
còn dẫn dắt, bao người lầm lạc, vì tin màu áo, sa vào tà đạo, xa rời chánh đạo,
biết đến bao giờ, quày đầu tỉnh ngộ?
Trong Kinh A Hàm, Đức Phật có dạy:
Không nên tin ngay, tất cả những gì, người xưa đã nói, tất cả những gì,
người có thế lực, đạo cũng như đời, tất cả những gì, người bề trên nói, tất cả
những gì, nhiều người tin theo, có ghi trong sách.
Chỉ nên tin theo, những gì có thể, kiểm nghiệm lại được, đúng với chân
lý, đúng với lẽ thực, thông qua trí tuệ, sáng suốt thông minh, thấy có ích lợi,
cho bản thân mình, và cho mọi người.
Để
tránh sai lầm, cho chính chúng ta, không tin mù quáng, bất cứ lời nào, do những
người có, thế lực ngoài đời, cũng như thế lực, trong các tổ chức, tôn giáo thế
gian, chúng ta nhứt định, phải biết suy xét, tư duy nghiền ngẫm, đối chiếu so
sánh, với tam tạng kinh, tạng luật và luận. Hơn như thế nữa, ở trong Phật giáo,
có "Tam Tuệ Học", tức là ba môn học, giúp đỡ con người, phát sanh trí
tuệ, thông minh sáng suốt, phân biệt chánh đạo, khác với tà đạo, có được chánh
kiến, và có chánh tín, tránh được mê tín, và tránh dị đoan. Ba môn học đó, là: "Văn, Tư,
Tu".
Trước
hết chúng ta, cần phải lắng nghe, lời giảng thiết tha, của thiện tri thức, phải
học kinh điển, và những lời dạy, của chư tôn đức. Xong rồi, chúng ta phải biết,
tư duy quán chiếu, suy nghĩ nghiền ngẫm, một cách kỹ lưỡng, một cách tường tận,
một cách thấu triệt. Khi nào nhận thấy, những lời dạy đó, quả thực đem
lại, an lạc cho mình, ích lợi cho người, chúng ta bắt đầu, tu tập thực hành,
vào trong đời sống, hằng ngày hằng giờ, của chính chúng ta.
Chẳng
hạn như là: những lời tiên tri, về ngày tận thế, đã từng làm cho, bao nhiêu con
người, nhẹ dạ dễ tin, nơi đấng thần quyền, phải chịu điêu đứng, tự sát tập thể,
trước năm 2000, biến động vừa qua. Chẳng hạn như là: những chuyện phép lạ,
chữa người tê liệt, đi đứng lại được, chữa cho người mù, thấy được ánh sáng,
đều là những chuyện, không tưởng hoang đường, chẳng ích lợi gì, cho việc phát
nguyện, tu tâm dưỡng tánh, chỉ đem lợi nhuận, thực là kếch xù, cho người lợi
dụng, đức tin mù quáng, của mọi người khác.
Tại
sao như vậy? Bởi vì nếu như, có vị thánh nhân, cứu cho người chết, sống trở lại
được, thử hỏi sau này, nếu như người đó, lại chết lần nữa, ai cứu họ đây? Lần
này chết thiệt! Không sống lại đâu! Tại sao như vậy? Bởi vì cái vị, gọi là
thánh nhân, đã phải lìa trần, bị người khác giết, chết mất đất rồi, ai mà cứu
nổi! Khi Phật tại thế, có một thiếu phụ, khẩn cầu Đức Phật, cứu sống người con,
mới vừa qua đời. Đức Phật bèn bảo, người thiếu phụ đó, đi xin đem về, cho được
hột cải, từ gia đình nào, không bao giờ có, người đã qua đời. Dĩ nhiên kết quả,
người thiếu phụ đó, không sao tìm được, hột cải như vậy. Bởi vậy cho nên, người
thiếu phụ đó, liền giác ngộ được, "lý lẽ vô thường", của cuộc đời này.
Không có cái gì, ở trên đời này, tồn tại vĩnh viễn, không có người nào, trẻ mãi không già, sống mãi không chết, dù cho người đó, là bất cứ ai, giàu sang nghèo hèn, thông minh ngu dốt, quan chức thường dân, tu sĩ tín đồ, da đen da trắng, da vàng da đỏ, khỏe mạnh đau yếu, tất cả cũng đều, có ngày bắt buộc, từ giã cuộc đời, hai bàn tay trắng, chỉ đem theo được, cả khối nghiệp báo, đã gây tạo nên, trong suốt cuộc đời, sống trong vô minh, không biết chánh đạo.
Tóm
lại chúng ta, khi gặp thuận cảnh, nhiều sự may mắn, cuộc đời an vui, chúng ta
nên biết, mình đang hưởng phước, tiếp tục cố gắng, tu tâm dưỡng tánh, tạo thêm
phước báu, tránh xa các việc, tạo tội tạo nghiệp, dù trong hành động, dù trong
lời nói, hay trong ý nghĩ. Khi
gặp nghịch cảnh, khốn khổ khó khăn, cuộc đời sóng gió, chúng ta biết ngay, mình
kém phước báo, phải trả nghiệp báo, không thể tránh khỏi, không thể cầu an,
bằng cách vái van, xin xăm bói quẻ, cho nên quyết chí, tu tâm dưỡng tánh, giúp
đời giúp người, làm việc phước thiện, nhứt định chuyển nghiệp, chuyển hóa tâm
tánh, tu theo chánh đạo, từ bi hỷ xả, bình tĩnh thản nhiên, trước mọi sóng gió,
của cuộc đời này.
Chúng
ta quyết tâm, từ đây trở đi, đầu năm đi chùa, chánh tín lễ Phật , mỗi năm một
lần, hay thường xuyên hơn, mỗi tháng mỗi tuần, đều với mục đích: cầu học Chánh
Pháp, gần gũi bạn đạo, thảo luận pháp tu, thọ bát quan trai, hành thập thiện
giới, trao đổi kinh nghiệm, đọc kinh đọc sách, thỉnh băng thuyết pháp, đem về
tu học. Tinh tấn thường xuyên, nội cần khắc niệm, tạo được công phu, ngoại
hoằng bất tranh, tạo nên đức độ, bên trong tĩnh lặng, bên ngoài an vui, cho đến
một ngày, giác ngộ chân lý, giải thoát phiền não, chẳng thấy khổ đau, mặc dù
vẫn sống, ngay tại thế gian, như bao người khác, thân tâm tự tại, an lạc hạnh
phúc, cư trần lạc đạo.
Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ
Kính mời viếng
thăm:
Đầu Năm Đi Chùa Đúng Chánh
Pháp
Chánh điện là nơi
trang nghiêm thanh tịnh,
là đạo tràng tu học
dành cho xuất gia và tại
gia.
Hiểu được như vậy đi
chùa mới đúng chánh pháp.
Chánh điện không phải
là nơi tùy tiện vui chơi cho trẻ con.
Chánh điện tại nhiều Tự
Viện
không còn là nơi tôn
nghiêm nữa, nhất là trong dịp tết.
Kính mời viếng
thăm:
LINK:
Van Lạy Và Cầu Xin
Đức Phật không phải là thần linh.
Ngài không ban phước giáng họa cho ai cả.
Ngài là bậc Đạo Sư tìm thấy
và
chỉ dạy chúng sanh con đường tu giải thoát khỏi cảnh khổ của lục đạo luân hồi.
Ngài không ban phước giáng họa cho ai cả.
Ngài là bậc Đạo Sư tìm thấy
và
chỉ dạy chúng sanh con đường tu giải thoát khỏi cảnh khổ của lục đạo luân hồi.
Các vị Tăng Ni đang tu theo Phật, cũng không phải là thần, hay thánh.
Các vị Tăng Ni không có năng lực nào để cầu xin cho người chết vãng sanh cực
lạc theo kiểu cách lễ trai đàn bạt mạng giải oan của các tà sư trong
chùa. Tại sao?
Bởi vì các nhà sư còn chưa chắc được vãng sanh kia mà. Chúng ta là người
tu theo Phật phải có nhận thức sáng suốt biết rõ con đường đúng sai, chứ không
phải ai nói gì cũng nghe, ai bày vẽ gì cũng nhắm mắt tin theo.
Trước Tam bảo, người ta lạy lục cầu xin: xin tai qua nạn khỏi, xin giàu sang phú quý, xin tiền tài, xin địa vị. Họ mang theo rất nhiều lễ vật, xì xụp khấn vái, cầu xin.
Trước Tam bảo, người ta lạy lục cầu xin: xin tai qua nạn khỏi, xin giàu sang phú quý, xin tiền tài, xin địa vị. Họ mang theo rất nhiều lễ vật, xì xụp khấn vái, cầu xin.
Họ đem tiền thật mua tiền giả (vàng mã) dâng cúng thánh thần, họ cầu xin
thật nhiều tiền thật trở lại. Họ đem dâng cúng một vài trái cây, cầu xin sống
thọ. Khắp nơi trong khuôn viên chùa chỗ nào cũng thấy cắm nhang đèn, tiền lẻ
rải khắp nơi; lò hóa vàng giả rừng rực cháy mang theo muôn vàn lãng phí. Cảnh
chen chúc, giẫm đạp nhau ở cửa thiền để được làm lễ cầu an, cầu siêu, cúng sao
giải hạn trong dịp đầu năm không thể chấp nhận được.
Tại sao?
Cầu an chưa thấy được bình an, đã phải nhập viện vì thương tích do chen lấn, tranh giành giẫm đạp nhau.
Tại sao?
Cầu an chưa thấy được bình an, đã phải nhập viện vì thương tích do chen lấn, tranh giành giẫm đạp nhau.
Trong tình hình đó,
đáng lẽ hàng ngũ Tăng Ni ở các ngôi chùa cần phải hướng dẫn, chấn chỉnh lại nhận thức sai lệch của người dân, của Phật tử.
đáng lẽ hàng ngũ Tăng Ni ở các ngôi chùa cần phải hướng dẫn, chấn chỉnh lại nhận thức sai lệch của người dân, của Phật tử.
Tuy nhiên, với lý luận phục vụ nhu cầu tín ngưỡng của quần chúng mà
nhiều ngôi chùa, nhiều nhà sư lại dễ dãi chấp nhận việc người dân, người Phật
tử đến chùa chỉ để cầu khẩn van xin phi chánh pháp.
Hình ảnh một số nhà sư cúng sao giải hạn, gieo quẻ âm dương, chọn ngày
lành tháng tốt, đã và đang dẫn dắt một số khá đông Phật tử dần dần mang đậm màu
sắc mê tín, tà pháp, lạc vào tà đạo, nhưng cứ ngỡ rằng mình đi chùa như thế là
tốt, được tiếng khen thuần thành, tu giỏi.
Để trả lại sự trang nghiêm thanh tịnh cho chùa
chiền, giúp chúng sinh nhận thức rõ về giáo lý và lời dạy của Đức Phật, chùa
chiền nên truyền bá phương pháp tu tâm thanh tịnh và tìm được an lạc ngay trong
cuộc sống hiện tại.
Các bậc chân tu nhận sự cúng dường của bá tánh không phải để tranh danh đoạt lợi, mà nên dành nhiều thời gian nghiên cứu kinh điển, hiểu rõ lời kinh, tâm từ bi thương xót, giảng dạy Phật tử có căn bản về nhận thức đạo Phật là đạo trí tuệ, đi đúng chánh đạo.
Tu theo Phật là tự lực, nổ lực,
cố gắng để đạt được sự sáng suốt,
giác ngộ giải thoát, từ bi trí tuệ.
Trước hết là chuyển đổi nhận thức đầy mê tín đến cuồng tín do tham sân si của phần đông Phật tử không có giáo lý căn bản, cần nhất là hàng ngũ Tăng Ni tại các chùa chiền hay tự viện.
Xã hội trong và ngoài nước nhận biết đạo Phật thông qua các hoạt động của hàng ngũ Tăng Ni, Phật tử, sự hiểu sai lầm về đạo Phật đầy mê tín thần quyền trong xã hội văn minh hiện đại ngày nay thật vô cùng tai hại.
Cuộc sống thường ngày của Tăng Ni và Phật tử là tấm gương phản chiếu tư tưởng Phật giáo trực tiếp đến cộng đồng và xã hội ngày nay trong và ngoài nước.
Nếu chúng ta tự nhận là người đang tu theo Phật, đều phải đau lòng và có trách nhiệm đánh lên tiếng chuông thức tỉnh những người đang ngụp lặn trôi theo dòng sông mê.
Posted by: "VP. PHAT-HOC TINH-QUANG CANADA"