Tôi mong
tất cả Tăng Ni là người lãnh đạo Phật tử, quí vị đi và dẫn dắt Phật tử cùng đi
đúng theo con đường đức Phật đã đi.
Đừng đi
sai, đừng đi lệch, uổng một đời tu, không biết mai kia có gặp lại Phật pháp
không?
Làm sao
chúng ta đứng vững và luôn luôn không bị những luồng gió nhơ nhớp của thế gian
làm lem
luốc,
phải trong
sạch vững vàng trên con đường đạo. Đó là chỗ tha thiết mong mỏi của tôi.
HT
Thích Thanh Từ
lllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll
TỲ KHƯU THÍCH CHÂN TUỆ
A .- Ý nghĩa của cuộc sống theo quan niệm thế gian:
I) Về vật chất:
Ở trên đời, người ta thường coi trọng quyền lực, địa vị, tiền bạc, châu báu và của cải vật chất. Người có quyền lực lớn, địa vị cao, tiền của nhiều, sản nghiệp to, thường được mọi người ngưỡng mộ, trân trọng, trầm trồ, mơ ước. Ai ai cũng nghĩ là cuộc sống của những người như vậy mới có ý nghĩa, bởi vì những người như vậy muốn gì được nấy. Mọi việc trên đời hầu như nằm trong tầm tay của họ. Họ có thể làm mọi việc theo ý muốn, theo kế hoạch đã định mà ít gặp trở ngại, hay không gặp trở ngại nào cả. Họ muốn khuếch trương sự nghiệp, hay muốn làm những việc phước thiện, đều được như ý.
Thậm chí họ có thể khuynh đảo một chính quyền, hay một quốc gia với thế lực tiền rừng bạc biển của họ. Nếu những người cầm quyền thực sự đạo đức, biết vì dân vì nước, người giàu sang trưởng giả biết đem tiền của giúp đời giúp người, như xây bệnh viện, trường học, chùa chiền, nhà thờ, viện dưỡng lão, viện cô nhi, biết san sẻ niềm sung sướng, hạnh phúc cho mọi người, quả thực họ đang sống một cuộc đời có ý nghĩa và giúp cho người thấy được ý nghĩa của cuộc đời vậy.
II) Về tinh thần:
II.1) Nghề nghiệp và bằng cấp chuyên môn:
Ngoài vấn đề tiền bạc của cải, người đời cũng thường quan niệm rằng cuộc sống của những người có bằng cấp hay có nghề nghiệp chuyên môn mới có ý nghĩa. Những người như vậy có thể giúp đời, giúp người một cách cụ thể và tích cực hơn. Chẳng hạn như một vị thầy thuốc có thể cứu được mạng sống con người. Một nhà bác học có thể cứu sống nhân loại qua sự khám phá một thứ thuốc mới trị được các bệnh nan y. Một viên kỹ sư phát minh, chế tạo ra máy móc, dụng cụ, có thể phục vụ tiện ích, nâng cao đời sống của con người. Những người này khi đem hết tâm lực ra giúp đời giúp người, đem lại an lạc và hạnh phúc cho mọi người, quả thực họ đang sống một cuộc đời có ý nghĩa, và giúp cho người thấy được ý nghĩa của cuộc đời vậy.
II.2) Hạnh phúc gia đình:
Cũng có người cho rằng, dù có nhiều tiền bạc của cải, dù có bằng cấp chuyên môn, dù có nghề nghiệp vững vàng, nhưng không có hạnh phúc gia đình thì cuộc sống cũng không có ý nghĩa, không gọi là lý tưởng được. Hạnh phúc theo quan niệm thông thường là phải thuận vợ thuận chồng, con cái ngoan ngoãn, gia đình đầm ấm. Dù không tiền của nhiều, không bằng cấp cao, những người có cuộc sống yên bình, gia đình vui vẻ, trên thuận dưới hòa, gọi dạ bảo vâng, kính trên nhường dưới, đi thưa về trình, sáng tối chăm chỉ, săn sóc cho nhau, hết lòng thương yêu, quả thực họ đang sống một cuộc đời có ý nghĩa và giúp cho người thấy được ý nghĩa của cuộc đời vậy.
II.3) Lý tưởng phục vụ:
Cũng có quan niệm cho rằng khi chúng ta có một lý tưởng nào đó trong cuộc đời, để dốc hết lòng hết sức, tận tâm tận lực phục vụ, cuộc sống mới có ý nghĩa. Chẳng hạn như có người thích phục vụ tổ quốc, phục vụ quốc gia dân tộc. Có người thích phục vụ văn chương nghệ thuật. Có người thích phục vụ khoa học kỹ thuật. Có người thích phục vụ y học. Có người thích phục vụ quân đội. Có người thích phục vụ xã hội. Có người thích phục vụ tôn giáo. Những người xả thân vì tổ quốc, những người trọn đời cống hiến cho xã hội, cho văn chương nghệ thuật, cho công tác từ thiện, quả thực họ đang sống một cuộc đời có ý nghĩa và giúp cho người thấy được ý nghĩa của cuộc đời vậy.
Sách có câu:
"Làm người sống ở trên đời. Rạng danh sông núi người thời khắc ghi".
Tuy nhiên, những quan niệm về ý nghĩa của cuộc sống như vậy chỉ có tính cách giả tạm, ngắn hạn, phiến diện và không hẳn tuyệt đối. Tại sao vậy? Bởi vì nếu không có nhiều tiền bạc, nếu không có bằng cấp, không có nghề nghiệp chuyên môn, không có việc làm vững chắc, nếu không có chồng tốt, vợ đẹp, con ngoan, gia đình hạnh phúc, con người không thể có cuộc sống ý nghĩa sao? Cho dù có đầy đủ quyền lực, địa vị, tiền bạc, bằng cấp, việc làm, nếu con người sống trong cảnh vọng động, luôn luôn phải đối phó với hoàn cảnh, luôn luôn phóng tâm theo các cảnh trần, không thực sự làm chủ tâm mình, không thực sự biết mình là ai, không biết mình thiện hay bất thiện, không biết mình sinh ra đời để làm gì, không cần biết khi chết rồi mình sẽ đi về đâu, thì quả thực là cuộc sống không có ý nghĩa vậy.
* *
B.- Con người và đời sống thế gian:
I) Ðời sống của con người có giới hạn:
Chúng ta thử bình tâm ngẫm nghĩ xem, cuộc đời của con người sống được bao nhiêu lâu, sáu mươi năm, tám mươi năm hay một trăm năm? Ðiều đó tùy thuộc vào cái gọi là "số mạng" của con người, theo cách nhìn của thế gian. Người ta thường tin tưởng rằng số mạng, hay số phận, đã được tạo hóa an bài, đã được định sẵn cho con người, từ khi sinh ra đời. Ðiều đó cố định, không thay đổi, còn được gọi là "định mạng". Nếu gặp cảnh ngộ bất như ý, con người chỉ biết than trời trách đất sao quá bất công. Nếu gặp cảnh ngộ như ý, con người chỉ biết khoái chí tươi vui, bởi vì nghĩ rằng nhờ trời thương, nên mình sung sướng hơn kẻ khác, không có chi gọi là bất công cả! Những người như vậy không tích cực tu nhơn tích phước, không biết làm lành lánh dữ, tiếp tục tạo nghiệp, cho nên tiếp tục đi trong lục đạo sinh tử luân hồi, biết đến bao giờ mới giải thoát được?
Chúng ta thử bình tâm ngẫm nghĩ xem, cuộc đời của con người sống được bao nhiêu lâu, sáu mươi năm, tám mươi năm hay một trăm năm? Ðiều đó tùy thuộc vào cái gọi là "số mạng" của con người, theo cách nhìn của thế gian. Người ta thường tin tưởng rằng số mạng, hay số phận, đã được tạo hóa an bài, đã được định sẵn cho con người, từ khi sinh ra đời. Ðiều đó cố định, không thay đổi, còn được gọi là "định mạng". Nếu gặp cảnh ngộ bất như ý, con người chỉ biết than trời trách đất sao quá bất công. Nếu gặp cảnh ngộ như ý, con người chỉ biết khoái chí tươi vui, bởi vì nghĩ rằng nhờ trời thương, nên mình sung sướng hơn kẻ khác, không có chi gọi là bất công cả! Những người như vậy không tích cực tu nhơn tích phước, không biết làm lành lánh dữ, tiếp tục tạo nghiệp, cho nên tiếp tục đi trong lục đạo sinh tử luân hồi, biết đến bao giờ mới giải thoát được?
Thực ra không có điều gì cố định và không thay đổi cả. Theo đạo Phật, tất cả tùy thuộc vào "nghiệp duyên" của con người. Nghiệp duyên có thể sửa đổi được, do công phu tu tập và ý chí của mỗi người. Kinh sách có câu: "Phật pháp là bất định pháp". Nghĩa là con người biết tu tâm dưỡng tánh, có thể cải sửa được cuộc đời, chuyển hóa được cuộc sống, từ phiền não và khổ đau trở thành an lạc và hạnh phúc. Nếu chỉ biết tin theo số mạng hay định mạng, thì con người sẽ buông xuôi thụ động, tiêu cực chấp nhận, sống một cách buông thả. Sách có câu: "Ðức năng thắng số", chính là nghĩa đó vậy.
II) Ðời sống của con người bất như ý:
II) Ðời sống của con người bất như ý:
Có điều chắc chắn không có ai trường sanh bất tử, sống hoài không chết. Những người tu tiên nghe nói sống đến vài trăm tuổi, rồi thì cũng chết như bất cứ ai. Chắc chắn không có ai trẻ mãi không già, chuyện cải lão hoàn đồng chỉ là giấc mơ mà thôi. Chắc chắn không có ai khỏe mãi không đau, dù có đi chùa cúng kiến cầu an, van xin Trời Phật cho đuợc dồi dào sức khỏe.
Nếu như cúng kiến, van xin, mà được bình yên, không đau yếu, nếu như uống nước sông nước suối, xem như nước thánh thuốc tiên, mà được khỏe mạnh khỏi bệnh, thì các bệnh viện, các phòng mạch bác sĩ nên đóng cửa, các chuyên viên y tế, các chuyên gia phục hồi sức khỏe, nên giải nghệ cho rồi. Ðiều chắc chắn cuối cùng là trên đời không có ai biết trước mình sống tới bao nhiêu tuổi mới từ giã cuộc đời này, và sau đó sẽ đi về đâu?
Nếu như cúng kiến, van xin, mà được bình yên, không đau yếu, nếu như uống nước sông nước suối, xem như nước thánh thuốc tiên, mà được khỏe mạnh khỏi bệnh, thì các bệnh viện, các phòng mạch bác sĩ nên đóng cửa, các chuyên viên y tế, các chuyên gia phục hồi sức khỏe, nên giải nghệ cho rồi. Ðiều chắc chắn cuối cùng là trên đời không có ai biết trước mình sống tới bao nhiêu tuổi mới từ giã cuộc đời này, và sau đó sẽ đi về đâu?
III) Ðời sống của con người vô nghĩa:
Có bao giờ bất cứ ai trong chúng ta dành ít phút để thử suy nghĩ: Con người sanh ra trên thế gian này để làm gì? Không thể nói rằng thượng đế hay tạo hóa sanh ra con người, để hành phạt người này, để trừng trị người kia, để sai khiến người nọ, để thương yêu ban phúc cho những ai biết thờ phượng. Sự thực, con người sanh ra đời, không phải do tự ý, tự nguyện hay tự lực, mà chính do "nghiệp lực" dẫn dắt con người trong sáu nẽo luân hồi. Con người đến đây để trả nợ đã vay từ nhiều kiếp trước, đồng thời vì vô minh tạo thêm nghiệp, vay thêm nợ mới, gọi chung là "nghiệp báo", rồi sẽ phải trả trong hiện kiếp hoặc hậu kiếp. Cứ tiếp tục như vậy, chúng sanh liên tục lăn lộn trong vòng sanh tử luân hồi, không ngoài sáu cõi: trời, người, a tu la, địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Chẳng hạn như những chúng sanh, dù ở cõi trời hưởng phước, dù là ông trời, dù là thần tiên, cũng vẫn còn trong vòng sanh tử luân hồi, sau khi hưởng hết "phước báo", vẫn còn bị đọa lạc trong sáu cõi luân hồi.
Lúc còn nhỏ, cuộc sống vô tư vô lự, đứa bé không biết chuyện gì khác hơn là ăn, ngủ và chơi đùa. Lớn lên, cuộc sống khép kín trong bốn bức tường của lớp học. Sau đó đỗ đạt, thành tài, con người bắt đầu ra đời đấu tranh, để kiếm được công ăn việc làm vừa ý, để có địa vị đối với đời, rồi đến chuyện cưới vợ lấy chồng. Ðại đăng khoa rồi đến tiểu đăng khoa. Những người không có duyên với học đường, thì lao ra đời sớm hơn để kiếm sống, để giúp đỡ gia đình. Tiếp đến, sanh con đầu lòng, chẳng gái thì trai. Lai rai thêm vài đứa nữa cho vui cửa vui nhà, theo quan niệm con đàn cháu đống là phước lộc trời ban. Ðến lúc này, nhìn lại thì mái tóc đã điểm sương, da nhăn má hóp, lưng còng gối mõi, bất cứ lúc nào cũng có thể về đoàn tụ với tổ tiên!
Cuộc đời như vậy quả thực là vô nghĩa! Hàng triệu triệu người, từ hàng muôn muôn thế kỷ, cứ sinh ra, rồi lớn lên, lăn lộn trong cuộc sống, không biết mình là ai, khi khổ đau thì cầu trời khấn Phật, khi vui vẻ thì quên hết, cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, từ giã cuộc đời, như thế là xong! Thái Tử Tất Ðạt Ða không chấp nhận định mạng như vậy, cho nên Ngài quyết tâm ra đi tu tập, đắc đạo thành Phật, rồi đem những điều giác ngộ được truyền bá, giảng giải, thuyết pháp, để giúp con người giải thoát khỏi phiền não khổ đau và sanh tử luân hồi.
C.- Ý nghĩa của cuộc sống theo quan niệm đạo Phật:
I) Thực tế của cuộc sống:
Mọi người trên thế gian thường hay nghĩ "đời còn dài", còn lâu lắm mới tới phiên mình đi chơi thế giới bên kia, cho nên cả ngày suốt tháng quanh năm, chỉ bận tâm đến chuyện kiếm tiền mưu sinh, chuyện làm ăn buôn bán, chuyện tranh danh đoạt lợi, chuyện đấu tranh tranh đấu, chuyện hơn thua tốt xấu, chuyện nhân nghĩa thị phi, chuyện đúng sai phải quấy. Nói chung con người bận tâm đủ thứ mọi chuyện linh tinh lang tang, lăng xăng lộn xộn!
Mọi người trên thế gian thường hay nghĩ "đời còn dài", còn lâu lắm mới tới phiên mình đi chơi thế giới bên kia, cho nên cả ngày suốt tháng quanh năm, chỉ bận tâm đến chuyện kiếm tiền mưu sinh, chuyện làm ăn buôn bán, chuyện tranh danh đoạt lợi, chuyện đấu tranh tranh đấu, chuyện hơn thua tốt xấu, chuyện nhân nghĩa thị phi, chuyện đúng sai phải quấy. Nói chung con người bận tâm đủ thứ mọi chuyện linh tinh lang tang, lăng xăng lộn xộn!
Nhưng sự thực, con người thuộc đủ mọi thành phần, thuộc đủ mọi giới, thuộc đủ mọi lứa tuổi, thuộc đủ mọi sắc dân, thuộc đủ mọi địa phương, thuộc đủ mọi tôn giáo, thuộc đủ mọi tổ chức, đều có thể chết bất cứ lúc nào, bất cứ cách nào, bất cứ nơi nào. Ðến khi sắp từ giã cuộc đời, con người mới giựt mình tỉnh giấc, không biết mình sẽ đi về đâu, rồi mình sẽ ra sao, sau khi chết, và cuối cùng nhận ra rằng: "mình chưa hề sống được ngày nào thực sự có ý nghĩa".
Lúc đó đã quá muộn màng. Suốt cuộc đời con người sống trong mê muội, không biết tỉnh thức, chỉ lo "tạo nghiệp", nghiệp lành thì ít, nghiệp dữ thì nhiều. Nghiệp lành bao gồm những việc phước thiện lợi ích, những chuyện lấy ân báo oán, những chuyện đem lại an lạc hạnh phúc cho mọi người. Nghiệp dữ bao gồm những việc lợi mình hại người, những việc lấy oán báo ân, những việc vạch lá tìm sâu, những việc ném đá dấu tay, những việc gửi thư nặc danh, những việc hăm he hù dọa, những việc vu oan giá họa, những việc đem lại phiền não khổ đau cho người, phát xuất từ tâm tham lam, sân hận, si mê, đố kỵ, ganh tị, ích kỷ, cống cao, ngã mạn, chấp chặt, thành kiến, phân biệt, kỳ thị, bất chính.
II) Hoạt động của cuộc sống:
Chỉ vì cuộc sống khó khăn, con người phải bon chen, sống vội sống vàng, sống trong nghèo nàn tình thương, sống trong những ham muốn không bao giờ thỏa mãn, sống trong tức giận thù hận ngập tràn, sống trong cuồng loạn si mê, sống trong lo âu sợ hãi, thấp thỏm ưu tư, căng thẳng phập phồng.
Con người sống trên cuộc đời, nhưng không thực sự biết rằng mình đang sống, đang làm gì, để làm gì?
Thí dụ như con người khi ăn uống không thực sự biết mình đang ăn uống. Trong khi ăn uống, con người bận đọc báo, bận nói chuyện, bận coi truyền hình, bận nghe điện thoại, bận giận tức con cái, bận nhớ chuyện đời xưa, bận suy nghĩ kế hoạch làm ăn, quay cuồng với đủ các thứ chuyện trên đời. Trong khi tay gắp thức ăn bỏ vào miệng, hay bưng ly nước uống, nhiều khi chẳng biết đó là thức ăn gì, món nước gì!
Trong khi ngủ, con người bận nhớ chuyện xảy ra trong ngày, bận toan tính chuyện ngày mai, bận lo lắng chuyện hôm qua, bận tức giận chuyện hôm nay, bận suy tư nghĩ tưởng trăm muôn ngàn việc. Giấc ngủ như vậy nào được bình yên, giấc ngủ như vậy nào được khỏe khoắn, ngủ như vậy nào được thẳng giấc gì đâu! Ban ngày con người để đầu óc lăng xăng lộn xộn, thương người này thù người kia, chuyện này phải chuyện kia quấy, ban đêm nhứt định nằm mơ thấy ác mộng!
Trong khi đi, con người lo trể giờ hẹn, lo trể giờ làm, bận lo chuyện đông, bận lo chuyện tây, bận ngó ông gầy, bận cười bà béo, bận nhìn trời mây, cho nên nhiều khi vấp phải đá, nhiều khi quàng phải dây, nhiều khi đạp nhằm gai gốc, nhiều khi đụng phải cột đèn, nhiều khi lọt luôn xuống cống!
Trong khi đứng, khi nằm, khi ngồi, con người bận lo chuyện tiền bạc, chuyện làm ăn buôn bán, chuyện bàng quan thiên hạ, chuyện giận tức ganh tị, chuyện thưa gởi kiện tụng. Con người thường để tư tưởng chạy rông, từ đông sang tây, từ xưa đến nay, từ chuyện mình đến chuyện người, từ chuyện quốc gia đại sự đến chuyện lặt vặt nhỏ nhen.
Nói chung, trong bốn động tác thường ngày của cuộc sống: đi, đứng, nằm, ngồi, con người thường không biết mình đang đi, không biết mình đang đứng, không biết mình đang nằm, không biết mình đang ngồi, tâm tư lúc nào cũng dong ruỗi ở tận đâu đâu!
Con người luôn luôn sống theo sự lôi cuốn, sự tác động của ngoại cảnh chung quanh, không làm chủ được tâm mình.
THÔNG BÁO
Thư Ngỏ & Mục Lục Tập san PHTQ.21 (Tết Quí Tỵ)
LINK:
http://www.phtq-canada.blogspot.ca/2013/01/thu-ngo-va-muc-luc-ac-san-phtq-so-21.html
LINK:
http://www.phtq-canada.blogspot.ca/2013/01/thu-ngo-va-muc-luc-ac-san-phtq-so-21.html
Tập san PHTQ số 21 (Tết Quí Tỵ 2013) đã phát hành khắp nơi.
Quí vị Ban Bảo Trợ PHTQ và quí vị thân hữu đã gửi cước phí thỉnh Tập san PHTQ.21, nếu chưa nhận được, xin thông báo cho VP.PHTQ.CANADA được biết.
Văn-Phòng Phật-Học Tịnh-Quang Canada ấn tống và phát hành
miễn phí Tập san Từ Bi & Trí Tuệ,
3 số mỗi năm, vào các dịp sau:
3 số mỗi năm, vào các dịp sau:
Tết Nguyên Đán,
Đại Lễ Phật Đản,
Đại Lễ Vu Lan.
Quí vị thiện hữu, phát tâm góp bài, đóng góp ý kiến, khởi tâm bảo trợ, hùn phước ấn tống, cúng dường tịnh tài, tùy duyên thỉnh sách, xin gửi cước phí $10/quyển, qua thư bưu điện, không qua điện thoại, hoan hỷ liên lạc:
Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ,
108 - 123 Railroad St., Brampton, ON, L6X-1G9. Canada.
Tel: 647-828-1016.
Email: cutranlacdao@yahoo.com
Trân trọng thông báo,
Ban Biên-Tập
PHẬT-HỌC TỊNH-QUANG CANADA
THƯ CỦA PHẬT TỬ ĐOÀN THỊ THẮM (PD DIỆU HỒNG)
Ngày 10.1.2013
Kính gởi Thầy Thích Chân Tuệ.
Kính Bạch Thầy,
Con đi Vancouver mấy tháng nay con mới về. Con nhận được thông báo của Thầy, Thầy thuyết pháp ở Hội Phụ Nữ Việt Nam Toronto. Con rất tiếc vì con về Toronto quá trễ, con mong Thầy thứ lỗi cho con.
Con đã nhận được Tập san Từ Bi Trí Tuệ số 20 mà Thầy đã gởi cho con, con rất cám ơn Thầy.
Qua các bài viết của Ban Biên Tập Phật Học Tịnh Quang hay những bài viết của Thầy, con đọc rất dễ hiểu, con tự soi bản thân con, điều nào con đã thực hiện được, điều nào con chưa thực hiện được, con sẽ dốc lòng tu tập.
Trong những bài viết của Thầy như: Bát Phong (ở số 18), Bát Nhã Tâm Kinh (19), Phúc Tuệ Song Tu (20) con đọc vô cùng thấm thía những lời Đức Phật dậy.
Kính Bạch Thầy,
Con là người tu tại gia, trước những sóng gió cuộc đời, đã có lúc lòng con điên đảo.
Nhưng qua bài Bát Phong Thầy viết đã cho con hiểu được: Những cơn gió mát của mùa hè được hưởng, những cơn gió giá buốt của mùa đông phải chịu. Rồi những cơn bão tố cuồng phong cũng phải nghị lực bình tâm đón nhận. Nên con đã tự xác nhận cho mình: Niềm vui - Nỗi buồn và Sự Khổ đau, cũng phải chịu đựng chấp nhận vì: Một kiếp con người.
Bài Bát Nhã Tâm Kinh, con đã đọc đi đọc lại nhiều lần để thấm nhuần những điều Phật dậy. Con sẽ áp dụng vào đời sống hàng ngày để con tu tập. Con mong sẽ thực hiện theo 4 câu thơ mà Thầy đã viết trong tựa đề của bài Bát Nhã Tâm Kinh, để con được “Thoát ly phiền não cuộc đời an vui” như Thầy viết.
Còn nhiều bài viết của Ban Biên Tập và của Thầy đã giúp cho các Phật tử chúng con hiểu được nhiều điều Đức Phật dậy để chúng con một lòng tu tập.
Kính Bạch Thầy,
Chị em chúng con có chút xíu tịnh tài thành tâm kính gửi đến Phật Học Tịnh Quang, con kính mong Thầy giúp chúng con.
Con kính chúc Thầy cùng Ban Biên Tập Phật Học Tịnh Quang luôn mạnh khoẻ, mãi mãi là nơi nương tựa tinh thần của các Phật Tử chúng con.
Sau đây con xin phép bạch Thầy một vài suy nghĩ của chúng con trong bài tùy bút của bà Kim Thu tựa đề: “Chắc Tôi Là Người Mỹ” (trang 44-48 tập san số 20). Con đã xem đi xem lại vẫn không hiểu ý nghĩa của bài tùy bút nầy, để Phật tử chúng con học được điều gì? Vì đây là tập san Từ Bi Trí Tuệ, con cảm thấy tiếc, nếu 5 trang sách nầy, Ban Biên Tập cũng viết được vài ba bài, giúp cho Phật tử chúng con lợi lạc rất nhiều.
Con nói cụ thể như, bài “10 cách để sống hạnh phúc”: 1 là hãy mỉm cười với mọi người xung quanh. 2 là hãy quan tâm nuôi dưỡng tình thân với mọi người... 8 là hãy tập tha thứ và tập quên oán hận giận dữ v.v…
Bài viết “10 cách để sống hạnh phúc” chỉ có 2,5 trang (32, 33, số 20) mà đã giúp cho chúng con hiểu được rất nhiều, để tu tâm dưỡng tính, sống cho đúng nghĩa “Đạo làm người”: Vì yêu thương sẽ sanh thương yêu, hận thù sẽ sanh thù hận.
Bài viết “Câu chuyện hai con chim” (trang 43, số 20) chưa đầy một trang sách mà đã giúp cho chúng con tu sữa tâm tính, đừng vội trách người khác đối xử không tốt, mà phải tự xét mình cách đối nhân xử thế đã đúng hay chưa?
Kính Bạch Thầy,
Vì trình độ hiểu biết của con có hạn, con nghĩ sao con bạch Thầy như thế. Có điều gì không phải, Thầy dậy bảo và tha thứ cho con.
ĐOÀN THỊ THẮM (Diệu Hồng)
Toronto ngày 10.1.2013
Brampton, ngày 11.1.2013
Kính quí Đạo Hữu Diệu Hồng Đoàn Thị Thắm,
Trước hết, Ban Biên Tập Phật Học Tịnh Quang kính lời cảm ơn quí Đạo Hữu đã thăm hỏi và cầu chúc sức khoẻ, nhất là những ý kiến rất thẳng thắn và sâu sắc, đầy đạo vị.
BBT.PHTQ. luôn luôn cân nhắc từng lời, từng chữ, từng câu, từng bài, từng trang sách được chọn đăng để đem lại những lợi ích thiết thực cho mọi người, tại gia cũng như xuất gia, biết cách áp dụng lời đức Phật dạy vào trong đời sống hàng ngày.
Đạo và đời ví như hai mặt của một đồng tiền: không giống nhau nhưng không tách rời được. Đời có nhiều phiền não khổ đau, người đời cần học đạo để giác ngộ giải thoát. Nếu người đời chỉ biết cầu nguyện suông thì được an tâm tạm thời lúc gặp sự bất trắc, bất như ý, chứ không dứt hẳn căn nguyên, cội nguồn của sự đau khổ trên thế gian này.
Đạo có nhiều triết lý sống cao siêu mầu nhiệm, nếu người đời biết cách áp dụng vào trong thực tế đời sống hàng ngày, tại gia cũng như tại chùa. Chứ kinh điển chỉ để trên bàn thờ hay để trong tủ kính khóa kỹ thì có ích chi cho nhân thế. Tụng kinh, niệm Phật, trì chú, thiền tập, hay các phương pháp, pháp môn khác, chỉ là hình thức thực hành trong việc tu tập. Như thế rất cần thiết, nhưng hoàn toàn chưa đủ. Người đời cần quan tâm tìm hiểu nội dung kinh điển, ghi lại lời dạy của chư Phật, chư Tổ và nhất là biết cách áp dụng trong cuộc sống hàng ngày.
Vì bon chen suốt đời trong cuộc sống, đấu tranh giành giựt danh và lợi trong đời và ngay cả trong chùa, cho nên con người xa lìa cội nguồn đích thực, xa lìa bản tâm bản tánh vốn sáng suốt (Phật), chân chánh (Pháp) và thanh tịnh (Tăng).
- Phật Pháp Tăng là Tam Bảo bên ngoài (hình thức).
- Tâm sáng suốt, Tâm chân chánh, Tâm thanh tịnh chính là Tam Bảo Tự Tâm (nội dung).
Giáo lý đạo Phật dạy cách tu tập diệt tâm tham (được tâm chân chánh), diệt tâm sân (được tâm thanh tịnh), diệt tâm si (được tâm sáng suốt). Tham sân si chính là nguồn gốc của phiền não khổ đau.
Bài viết “Chắc Tôi Là Người Mỹ” là một bài viết có giá trị văn chương, có nội dung triết lý rất cao về đời sống của con người, nhất là con người phải sống trong hoàn cảnh tha hương, cầu thực nơi đất khách quê người, nhớ về quê hương nơi chôn nhau cắt rún, nhưng không còn thích hợp với quê hương đích thực của mình nữa. Tại sao? - Bởi vì người đó lưu lạc đã quá lâu, đã quá quen với cuộc sống mới, không còn cách nào quay trở về nữa. Mơ mộng hoài hương bám víu quá khứ khi ngủ không an giấc. Lạc lỏng, bơ vơ, hụt hẫng khi thức giấc.
Với quan điểm “Phật Pháp Tại Thế Gian”, bài viết này chính là áp dụng “Pháp Môn Bất Nhị” cao siêu trong đạo Phật, mầu nhiệm nhưng không khó hiểu, còn gọi là Pháp Môn Không Hai. Bất nhị là không hai (2), nhưng chẳng phải là một (1).
Chuyện đời luôn luôn có hai mặt: thiện/ác, đúng/sai, hơn/thua, được/mất, khen/chê, vinh/nhục, sướng/khổ, phải/quấy, thị/phi, tốt/xấu, ngay/gian, thân/thù, thương/ghét, hên/xui, trắng/đen. Đồng tiền, bàn tay hay tờ giấy luôn luôn có hai mặt không thể tách rời được.
Tâm con người luôn luôn có hai trạng thái: thật (gọi là chân tâm) và hư (gọi là vọng tâm). Người đời thường bị phiền não khổ đau, bởi do chạy theo vọng tâm. Còn gọi là tâm giả, tâm hư, luôn thay đổi: lúc thiện (vừa lòng), lúc ác (mích lòng); lúc khen, lúc chê, lúc tốt lúc xấu.
Nếu con người dựa theo giáo lý, biết sống với tâm thật (chân tâm), biết tự làm chủ tâm mình, không chạy theo những xúi giục của vọng tâm (tham lam, sân hận, si mê), thì an lạc hạnh phúc trong tầm tay, phiền não khổ đau không còn nữa.
Cũng ví như mặt biển chỉ là một, nhưng có hai trạng thái khác nhau:
1. Sóng to khi có gió lớn (ví như vọng tâm).
2. Mặt biển thái bình bao la êm lặng (ví như chân tâm)
- Khi sóng to gió lớn, tầm nhìn không xa được (ví như con người nổi tâm tham, mất chân chánh, nổi tâm sân mất thanh tịnh, nổi tâm si mất sáng suốt)
- Khi sóng êm biển lặng, tầm nhìn thấu tận chân trời, trông xa hiểu rộng (ví như con người dẹp được tham, sân, si, tất nhiên sống được với chân tâm - sáng suốt, chân chánh, thanh tịnh, về đến quê hương đích thực, chứng được tam minh lục thông).
Vài hàng đơn sơ BBT.PHTQ kính giải thích nội dung một bài viết nơi Tập san Từ Bi & Trí Tuệ. Quí ĐH nên phát tâm tìm hiểu thêm về Pháp Môn Bất Nhị (Pháp Môn Không Hai) trong các bài viết của Bộ sách Cư Trần Lạc Đạo (3 tập) hay các bài viết trong các Tập san Từ Bi & Trí Tuệ.
BBT.PHTQ.CANADA chân thành kính chúc quí ĐH cùng bửu quyến thân tâm an lạc, tinh tấn tu tập cho đến giác ngộ và giải thoát.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mưu Ni Phật
Kính thư,
TM.BBT.PHTQ.CANADA
Tỳ-Khưu Thích-Chân-Tuệ
Chủ-Nhiệm